Tổng Tài Bá Đạo

Lại một buổi tối Hàn Nhất Nhất thừa dịp trong nhà còn không có người nhanh chóng trở về đóng cửa lại tắm rửa. Hiện tại trong nhà chỉ
có Hàn Chí Viễn, hai ngày này cô tắm rửa luôn chọn thời điểm bọn họ đi
ngủ say. Lúc như vậy Hàn Phong đi theo bên người Hàn Chí Viễn, cô mới có cảm giác an toàn.

Nước lại một lần nữa từ phía trên lướt qua những nơi mềm mại
của cô, tay phải của cô nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ của cô, tiếng nước ào
ào mà vang vọng cả cái nhà nhỏ hẹp.

Cặp mắt lại một lần xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng cảnh bên
trong. Một tấc cũng không có từng rời đi, tinh thần hắn ta cao độ mà
nhanh chóng đông cứng lại.

Kẻ tiểu nhân bát quái này muốn tránh xa khỏi hắn ta không dễ
dàng như vậy. Ánh mắt hắn ta lại lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, đợi cho xem no rồi hắn ta sẽ đi hưởng thụ ăn cái phần bữa ăn ngon này.

Đầu lưỡi hắn ta nhịn không được thè ra liếm môi chính mình.
Môi có chút khô khốc phát ra tiếng kêu vô cùng ngân nga. Thật sự là một
món hàng cực phẩm.

Hắn ta lại một lần nhịn không được mà đem tay chính mình đi

xuống bạ thân. Hắn ta mới vừa cúi đầu chợt nghe Hàn Nhất Nhất lớn tiếng
mà thét chói tai.

Cô cầm lấy một vật có thể che kín cơ thể, đem vòi nước nhắm ngay Hàn Chí Viễn.

“Con mẹ nó, dám phun nước bố mày!” Hắn ta tức giận dâng lên
một cỗ đạ hỏa. Vốn hắn ta còn muốn xem trộm vài lần nữa, cư nhiên bị cô
phát hiện, vậy hắn ta cứ thừa dịp Hàn Phong vắng mặt, thế mạnh đều về
phần hắn.

Thân thể hắn ta dùng một chút lực đá mạnh tấm ván gỗ làm cho vách cửa bị văng ra.

Hàn Nhất Nhất thấy Hàn Chí Viễn tiến vào, đột nhiên sợ tới mức liền ném vòi nước ở một bên gắt gao mà quấn khăn tắm sợ bị nhìn trộm.

“Con gái bảo bối của cha, có nghĩ là cha thương con không!” Hắn ta bỉ ổi từng bước một đi đến hướng cô. Hơn nữa trong lời nói lại cực kỳ
chướng tai.

“Không! Ông cút ngay! Cút!” Hàn Nhất Nhất the thé mà kêu to,
cô chỉ biết người đàn ông này vẫn là trước sau như một, kém cái chỉ có

mẹ đáng thương, người phụ nữ ngốc mới tin hắn ta thay đổi.

“Cút? Nực cười. Đây là nhà của tao, là tao Hàn Chí Viễn cho
mày một cái nhà, phải cút cũng là mày cút.” Trong nháy mắt vừa thay đổi
sắc mặt: “Bất quá cha sẽ không bắt con cút, muốn cút, hai cùng nhau vui
vẻ. Ha ha ha ha!”

Hắn ta vừa nói xong, dang hai tay sẽ đi bắt Hàn Nhất Nhất.

Hàn Nhất Nhất cầm cái chậu nhỏ bên cạnh đến trước mặt đá Hàn
Chí Viễn một cái. Quá nhanh không có chú ý tới phía dưới, không nghĩ qua là trượt xuống, miệng hắn còn lớn hơn mà kêu to: “Ai xúi mày muốn
lấymạng của ông mày thế hả!”

Cô ném chậu. Sau đó nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi. Nhưng vì không gian quá nhỏ mà người đàn ông chết tiệt này lại cao đại uy mãnh,
hắn ta ngã xuống chắn hơn một nửa không gian.

Hàn Nhất Nhất đang muốn vượt qua thân thể của hắn ta, chạy ra
phía ngoài, chính là chân trước vừa mới vừa vượt qua, chân sau ở tại nửa đường bị Hàn Chí Viễn bắt được.

“Muốn chạy không dễ dàng như vậy!” Thanh âm hắn ta vang lên thô ráp mang theo không kiên nhẫn cùng lửa giận.

Hàn Nhất Nhất muốn dùng lực đá văng tay hắn ta, lại bị hắn ta
sống chết nắm chặt. Hơn nữa mắt cô thấy hắn ta từ trên mặt đất đứng lên, hai mắt ngoài trừ lửa giận còn có ý niệm muốn chiếm đoạt càng đáng sợ.

Tay cô lại thêm chặt mà giữ khăn tắm trên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận