Cố Mộng Diệp giật thót tim, vì câu nói đầy chắc nịch của ai đó vội phủ nhận.
"Làm sao có thể chứ? Tôi là độc nhất vô nhị đó! Haha".
"Vậy à, như vậy thì tôi có thể yên tâm trả thù rồi".
Thẩm Nhạc Thần khẽ thở dài, tia hy vọng trong đáy mắt vụt tắt một cách nhanh chóng, để lại sát ý nồng đậm trong đôi mắt.
Trả thù gì?
Cố Mộng Diệp cứ nghĩ là y nói trả thù mấy kẻ khác nên cũng không đặt nặng vấn đề, tay liền đẩy người nọ ra.
"Anh mau buông ra đi, hôm nay anh đi đâu vậy? Người toàn mùi rượu còn có mùi nước hoa của nữ nhân, khó ngửi chết đi được!".
Thẩm Nhạc Thầm trầm lặng vài giây lại như cún to xác mà vùi đầu vào hõm cổ Cố Mộng Diệp, cả người leo hẳn lên giường hắn tránh vết thương trên người hắn mà ôm người vào lòng, một bộ dáng ủy khuất đáng thương.
Cố Mộng Diệp bị hành động này làm cho ngượng ngùng, cả người không tự chủ được mà đỏ bừng hết cả lên, ấp úng lóng ngóng đẩy người ra.
"Hôm nay đi xem mắt theo lời ông nội, tôi không thích cô ta, mùi hương của cô ta khó chịu lắm, không bằng cậu".
Thẩm Nhạc Thần không ngửi được mùi hương của Cố Mộng Diệp qua lớp áo bệnh nhân liền khẽ cau mày quay mặt về phía cái gáy của hắn mà ngửi.
Cố Mộng Diệp nghe được lời này bất quá cả người đình chỉ luôn, mà từ đầu tới chân đỏ như sắp rỉ máu đến nơi, nhưng còn chưa kịp hỏi cụ thể đã nghe thấy tiếng thở đều đều của người nào đó, để mặc cho Cố Mộng Diệp người đỏ chót vì lời nói vô thức khi say rượu của ai đó mà có phản ứng!
"Chậc, mình điên rồi mới có phản ứng với người này, sao hôm nay nóng thế nhờ".
Cố Mộng Diệp lấy cổ áo bệnh nhân phe phẩy muốn làm cho nhiệt độ cơ thể hạ xuống nhưng không thành, vì hơi thở của người nào đó như có như không chạm vào gáy và sau tai của hắn.
Cố Mộng Diệp thở dài, cmn còn muốn cho ông đây ngủ không, thật muốn đòi mạng mà!!! Đã mang cái danh bệnh nhân cần được theo dõi kĩ lưỡng rồi, giờ còn bị hành hạ như vậy nữa!!
Tiểu Diệp người anh em của tôi đang bước đến bờ vực nguy hiểm rồi!!
Nói thì nói như vậy, nhưng Cố Mộng Diệp lại vùi đầu vào lồng ngực của ai đó mà ngủ say như chết đến hừng sáng.
Thẩm Nhạc Thần tỉnh dậy do bị ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, đầu có chút đau mà cau mày lại, mắt mở ra liền đối diện thấy cái đầu mềm mại bù xù của ai đó, trong lòng ngực cũng bị người nào đó đè đến khó thở.
Y cau mày không kịp suy nghĩ đây là đâu liền một phát đá người này xuống giường, tưởng bản thân vậy mà đêm qua lại lên giường với nữ nhân kia!
Bộp!
Chỉ nghe một tiếng rên đầy đau đớn của người đó, cây gậy treo bịch nước biển theo quán tính mà ngã xuống đè lên người nọ, mà cái người bị đá hẳn xuống giường vì đau đớn mà âm thanh phát ra có chút nức nở.
"Đau...đau...đau quá, hức....đau...".
Cố Mộng Diệp không ngờ sáng sớm còn chưa kịp mở mắt đã bị người nào đó nhẫn tâm một đạp xuống giường, hại hắn một trận đau đến mắt nổ đom đóm, nước mắt vô thức chảy ra do tác động vật lý và bị chạm vào vết thương.
Thẩm Nhạc Thần nghe thấy tiếng của Cố Mộng Diệp mới nhận ra mình vậy mà vô thức đêm qua đến bệnh viện thăm Cố Mộng Diệp, y liền vội nhìn phía bên kia giường thấy người nào đó còn đang nằm bất động trên đất liền ấn nút khẩn cấp trên đầu giường, rồi đi xuống đỡ người nào đó bị cú đá mạnh của y mà rơi xuống đất lên giường bệnh lần nữa.
Bác sĩ chạy đến kịp thời thấy thảm trạng này liền lườm Thẩm Nhạc Thần mấy cái, chỉ hận không thể lấy điện thoại gọi cho cảnh sát báo án có kẻ cố ý gây thương tích cho bệnh nhân.
Sau khi khâu lại vết sẹo trên trán đã bị rách ra của Cố Mộng Diệp, rồi mang bệnh nhân vào phòng cấp cứu lần nữa vì xương của Cố Mộng Diệp chưa kịp lành đã bị lệch.
Thẩm Nhạc Thần mặt lạnh làm thủ tục cho Cố Mộng Diệp tiếp tục giải thích mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn thì bác sĩ mới nửa tin nửa ngờ cho y vào phòng thăm Cố Mộng Diệp đã được đưa ra ngoài lần nữa.
Cố Mộng Diệp mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng vào cùng với giọng nói lạnh lùng của ai đó, thì chẳng buồn mở mắt nhìn người nọ.
Thẩm Nhạc Thần bất đắc dĩ nói.
"Xin lỗi, đá cậu xuống giường là lỗi của tôi".
Cố Mộng Diệp uất ức mà không nói, người nào đó hôm qua còn thâm tình mà ngửi mùi của hắn xong lại say giấc ngủ, ôm hắn chặt cứng chỉ hận không thể cho hắn nhập thẳng vào người mình, vậy mà sáng ra đã lạnh lùng vô tình mà đạp hắn xuống giường hại hắn một lần nữa vào cái nơi hắn ghét nhất.
Hôm nay Thẩm Nhạc Thần có cuộc họp nên chỉ để lại thức ăn buổi sáng rồi rời đi luôn, bỏ lại Cố Mộng Diệp còn đang giả chết không thèm nói chuyện.
Hắn thật tức đến điên rồi, mới có phản ứng với cái tảng băng lạnh lùng đó!
Cố Mộng Diệp ngồi bật dậy lấy thức ăn trên tủ đầu giường, mở ra ăn, chỉ còn một bên tay phải nên hành động có chút bất tiện mở mãi vẫn không thể mở được cái bọc ra, hắn liền tức giận vứt hộp đồ ăn sang một bên, một trận uất ức không thể tả.
Thẩm Nhạc Thần anh là cố ý phải không?? Lúc mua về sao không tốt bụng tháo bọc ra giúp luôn đi!
Cố Mộng Diệp lấy điện thoại trên đầu giường đã được Thẩm Nhạc Thần mang tới, mở danh bạ ra ấn gọi cho đám A Tần làm tay sai hầu bệnh nhân là hắn.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Alo tao nghe nè".
"Đến bệnh viện Tư Ái, tao đang nằm ở phòng 501".
Cố Mộng Diệp lời ít ý nhiều nói.
A Tần bên kia hốt hoảng vội hỏi.
"Mày bị cái gì mà phải vào viện vậy!?".
"Đến đây đi tao kể cho".
Cố Mộng Diệp lười nói, hiện tại hắn đang rất đói nên không muốn nói nhiều.
"Mày trả tiền viện phí chưa đó".
A Tần còn bị ám ảnh về lần trưỡc bị bắt trả tiền taxi vội hỏi.
"...".
Cố Mộng Diệp có cảm xúc muốn quăng điện thoại, tức giận nói.
"Trả rồi! Mày yên tâm mà đến đây!".
"Ok, để tao rủ thêm bọn kia đến chơi với mày".
A Tần cười cười vội cúp máy.
"Khoan...".
Còn chưa kịp nói liền bị đầu dây bên kia cúp trước, Cố Mộng Diệp có chút hối hận vì gọi cho thằng này.
Tụi bây đến bệnh viên thăm bệnh nhân chứ có phải đi vũ trường paylak đâu!? Muốn tính đến làm gãy cho tao thêm cái xương sườn nữa hay gì?
"Mộng Điệp sao lại bị thành ra thế này rồi, mày bị đánh ghen phải không?".
Một tên tóc vàng hoe trong nhóm đang gọt táo được mua mang đến vừa gọt vừa bổ ra chia cho đám anh em phía xung quanh ăn.
Cố Mộng Diệp: "...".
Giỏ táo này tụi bây mua đến để ăn chứ không phải để thăm người bệnh phải không?
A - người anh lớn trong nhóm - Tề tát đầu tên tóc vàng hoe một cái, giật lại trái táo đã bị bổ một nửa ra, đưa cho Cố Mộng Diệp ăn.
Cố Mộng Diệp cảm động hết nước mắt, vội nhận lấy ăn vài miếng.
"Tao bị người ta cướp của thôi, nhưng chạy thoát được".
A Tần bên cạnh bật thốt lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Mày cũng có tiền để bọn nó cướp sao?".
Cố Mộng Diệp: "...".
A Tề lườm A Tần một cái, xong lại quay đầu nhìn Cố Mộng Diệp lo lắng.
"Mấy thằng đánh mày giờ sao rồi, cần tụi tao làm gì không?".
Cố Mộng Diệp lắc đầu, cắn thêm một miếng táo nữa.
"Không sao, em gọi cho cảnh sát họ đã bắt đám đó đi rồi".
Tề Hoàng Thiên ngồi trên sopha vừa bắn PUBG vừa hỏi.
"Tao nhớ khả năng đánh nhau của mày rất giỏi mà?".
Cố Mộng Diệp khựng lại, đầu đầy mồ hôi.
Sao ở đây chỉ cần hắn có một hành động nào đó OOC cực kì nhỏ nào đó thì liền bị nghi ngờ vậy?
Cố Mộng Diệp đầu nhảy số nhanh nói dối không chớp mắt, dù sao thì hắn nói dối cũng có 50% là sự thật nên độ nghi ngờ là rất thấp.
"Tao lúc đó say rượu mà, anh Tề thấy này".
A Tề bên cạnh gật đầu không nghi ngờ gì với lời nói dối này, dù sao lúc đó Cố Mộng Điệp đang say rượu khả năng nhận thức để đánh trả lại một đám người có mang vũ khí là bằng không.
Tề Hoàng Thiên cũng không nói nữa chỉ chuyên tâm bắn địch, Cố Mộng Diệp thầm nghĩ 'mọi người ở đây ai cũng có giác quan thứ sáu phải không?'.
A Tề nhìn thời gian thấy cũng đã đến giờ ăn trưa liền nhờ một thằng đàn em bảo nó đi xuống căn tin mua thức ăn lên cho mọi người, một đám đầu đen đang bu một cục vào cái bột trên chân và cánh tay trái của Cố Mộng Diệp để vẽ tranh lên đó.
A Tần xung phong xuống căn tin mua đồ, còn không quên kéo theo một tên xách thức ăn giúp mình, mà cái đứa xui đó lại là Tề Hoàng Thiên đang bắn địch đến hăng máu kia.
"Mẹ nó, mày từ từ nó sắp đến chỗ tao rồi".
Tề Hoàng Thiên gầm lên, hận không thể chui thẳn vào game để bắn địch.
A Tần bên cạnh đưa đầu vào nhìn vừa lúc nhìn thấy địch vào bắn chết nhân vật của Tề Hoàng Thiên.
"...".
Tề Hoàng Thiên bị kéo đen mặt quay sang A Tần nổi đóa.
"A Tần dạo này mày có vẻ rất thèm đòn nhỉ?".
A Tần liều chết không nhận, cãi lại.
"Rõ là tao không còn kéo mày nữa, mày là tự chết mà!!".
Đừng có mà đổ oan lên đầu mình chứ! Bắn dở thì nhận đi còn đổ thừa tại người khác, như vậy mới nhục đó!
Tề Hoàng Thiên còn đang muốn nói gì đó liền nghe thấy mic của đồng đội trong trận vang lên, một giọng nói rè rè nhưng có thể nghe ra được là giọng nam.
"Hoàng Thiên sao lại chết rồi?".
Tề Hoàng Thiên lườm A Tần một cái, vội mở mic lên giọng thay đổi từ khó chịu thành ôn nhu, khiến A Tần bên cạnh há hốc mồm.
"À có việc, nên không chú ý có địch".
Giọng nam bên kia im lặng một chút có chút bất đắc dĩ nói.
"Vậy tao tìm đường chết luôn nhé? Dù sao tao không biết bắn".
Tề Hoàng Thiên vừa đi xuống cầu thang với A Tần vừa nhìn nhân vật bên trong điện thoại đang vụng về nhặt đạn, lại chạy lung tung trong nhà khẽ mỉm cười.
"Không cần, cứ núp trong bo đi đừng tự sát"..