"Mộng Điệp này, mày uống nhiều quá rồi đó!".
A Tần bên kia cản bia của Cố Mộng Diệp lại, không biết tiểu thiếu gia này ăn nhầm cái gì lại uống bán sống bán chết như vậy.
A Tề bên cạnh cau mày, vội ngăn bàn tay đang muốn lấy chai bia tiếp theo.
"Này, mày chán sống rồi à? mới xuất viện đã uống mấy thứ này?".
Cố Mộng Diệp đờ đẫn nhìn mọi người xung quanh, rơi vào một khoảng trầm tư nào đó, sau lại bật cười khanh khách.
"Chán sống à? Không có, tao yêu đời lắm".
A Tần bên cạnh vội nói.
"Yêu đời mà mày uống cái này trong khi còn chưa khỏi bệnh!".
Tề Hoàng Thiên bên cạnh cũng cau mày nhìn Cố Mộng Diệp, cũng không biết thằng này đang nghĩ gì nữa, cứ có cảm giac từ khi rủ nó đi đánh ghen thì nó đã khác rồi, nếu phải nói khác thế nào thì phải nói Cố Mộng Điệp lúc trước tuy bố đời nhưng luôn có một năng lượng vô hình, vô ưu vô lo còn Cố Mộng Điệp lúc này lại mang nhiều tư thái trầm ổn hơn là năng lượng, cảm giác hắn mang lại làm Hoàng Thiên có một xúc cảm cứ như Mộng Điệp đã đi hết nửa đời người rồi vậy, là một người sống hôm nay lo ngày mai.
Cố Mộng Diệp cười cười, nhưng cái nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
"Đó giờ chưa từng uống laoị thức uống ngon như vậy, nên muốn trải nghiệm một chút thôi".
A Tần nghe vậy vội phản bác.
"Mày uống bia còn nhiều hơn ăn cơm, hút thuốc còn nhiều hơn uống nước mà nói chưa bao giờ uống thứ này, ai không biết còn tưởng bia mày cầm trên tay là mỹ vị nhân gian đó!".
Cố Mộng Diệp lắc đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn một mảnh vô định nào đó.
"Vậy à, tao quên mất bản thân đã không còn là của khi đó nữa rồi...haha".
A Tần khó hiểu muốn hỏi lại, lại bị Tề Hoàng Thiên bên cạnh cản lại lắc đầu, giương đôi mắt thâm trầm nhìn Cố Mộng Diệp, giọng nói có chút hạ thấp.
"Ý mày là sao? Nói tụi tao nghe được không?".
Cố Mộng Diệp gật đầu sảng khoái nói chuyện mà hắn đã trải qua cho đám anh em chí cốt này.
"Hôm nay có một cô bé khá dễ thương nói với tao một câu, khiến tao nhận ra bản thân mình hóa ra đã tự cao đến mức nào".
A Tần nôn nóng hỏi.
"Cô ấy nói gì?".
Cố Mộng Diệp nhớ lại câu nói đó, lại cúi đầu nhìn đôi chân của mình.
"Không biết bản thân mình đang đứng ở đâu, mà lại luôn coi mình là trung tâm của thế giới...".
Tề Hoàng Thiên cau mày nhìn đám anh em của mình, mà người nào người nấy cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu câu này của Cố Mộng Diệp, A Tề lớn nhất nhóm liền hỏi.
"Có ai mắng mày à? Nói mày được Cố gia cưng chiều nên mới quậy phá không coi ai ra gì?".
Cố Mộng Diệp nghe hai chữ 'Cố gia' liền như chạm phải mìn, đáy mắt hiện lên tia tức giận nhưng rất nhanh liền lắng xuống.
"Cưng chiều là gì vậy?".
Ai nghe xong câu này cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn nhau, Cố Mộng Điệp thiếu gia này còn không biết hai chữ 'cưng chiều' này thì còn ai biết nữa? Cố gia chỉ hận không để hắn vào tủ kính mà trưng bày chăm sóc đã là giới hạn của họ rồi, vậy mà người này lại hỏi 'cưng chiều' là gì?
Cố Mộng Diệp lại lên tiếng.
"Hình như tao lại hỏi câu hỏi vô tri rồi".
Nói xong lại bật cười uống tiếp một ngụm bia.
Bản thân hắn từ khi sinh ra đã chẳng có chỗ đứng rồi, vậy những năm qua hắn cố gắng vì cái gì vậy?
Vì sự nghiệp bị hủy hoại, vì ước mơ hóa thành hư không, hay vì muốn chứng minh bản thân còn giá trị...
A Tề bên cạnh khẽ nhẹ giọng nói, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ đầu Cố Mộng Diệp như an ủi một đứa nhỏ.
"Nhóc con câu hỏi của em khó đó, ngay cả anh cũng không biết nên giải thích thế nào với em nữa, nhưng anh nghĩ nó là một hành động hết sức ấm áp của một ai đó hay nhiều người nào đó dành cho người mình thích và yêu thương".
Cố Mộng Diệp nghe vậy liền rơi vào mê man, lát sau lại như tỉnh ngộ ngẩng đầu nhìn A Tề với đôi mắt sáng.
"Hóa ra là như vậy ạ, đơn giản như vậy thôi ư?".
A Tề gật đầu, giương mắt nhìn đám anh em còn đang ngơ ngác nhìn Cố Mộng Diệp, ai ai cũng khó hiểu hôm nay hắn bị cái gì vậy
Cố Mộng Diệp ngồi uống ly này đến ly khác nhưng chẳng ai ngăn cản cả, dường như họ hiểu được người trước mặt này đang trải qua những gì, tuy muốn ngăn cản nhưng lại không nỡ.
Hắn uống mãi đến khi nhìn lại trên bàn đã có mười lăm chai bia, liền tự ý thức được bản thân uống quá nhiều, ngoan ngoãn đặt chai bia thứ mười sáu xuống bàn.
"Hôm nay tới đây thôi, mọi người trả tiền giúp nha".
Cả đám.
"...".
Ý nghĩ đến đây của họ là gì vậy?
Thẩm Nhạc Thần chở Triệu Thi đến khu trung tâm mua sắm, cô gái thấy đã đến nơi liền mở cửa ra đi đên chỗ ghế lái của y, tỏ vẻ đáng yêu lại có chút đáng thương.
"Anh Thanh Thần thực sự không đi cùng với em à?".
Thẩm Nhạc Thần lạnh nhạt không lên tiếng gạt vô lăng đánh tay lái rời đi, Triều Thi bị ngó lơ có chút khó chịu nhưng không để lâu trong lòng, một lát nữa ăn cơm với ông Thẩm, cô cáo tội y vẫn còn được nên không lo bị uất ức!
Đợi tầm hai tiếng, Thẩm Nhạc Thần còn nghĩ có khi nào cô ta ngủ quên ở trong đó luôn rồi không, thì thấy Triều Thi gọi điện đến, y bắt máy nói nơi đang đậu xe, đợi tầm mười lăm phút sau liền thấy người kia ở đằng xa.
Triều Thi chạy dưới nắng gắt, làn da và mái tóc dài màu vàng nhạt của cô phát sáng rất trắng chạy dưới nắng làm người ta có cảm giác người kia như trong suốt, đi trong nắng khiến cô có chút như thiên sứ hạ phàm, hai tay cô xách hai bên túi có chút nặng làm người khác chỉ muốn lên cầm phụ cô.
Nhưng rơi vào mắt Thẩm Nhạc Thần lại chỉ có chán ghét, y mở cửa xe sau cho cô ngồi vào rồi nổ máy rời đi, một câu hỏi han cũng chẳng buồn nói.
Triệu Thi lại không muốn không gian trong xe rơi vào im lặng nên nói huyên thiên không ngừng nghỉ.
"Ban nãy em đi mua hàng có thấy cà vạt này rất hợp với anh, anh xem".
"Em mua quà cho ông, không biết ông có thích không nữa".
"Chúng ta đi ăn ở đâu vậy anh?".
"Anh xem, đi dưới nắng làm da em nổi mẩn đỏ này!".
"Thanh Thần sao anh không nói chuyện với em vậy?".
Triệu Thi có chút khó chịu nhìn người trước mặt, dù sao cũng nên trả lời hay đáp lại một câu với cô đi chứ! Thanh Thần anh nỡ để một cô gái xinh đẹp nói chuyện một mình như vậy sao?
Dường như nhận ra được bất mãn của cô, Thẩm Thanh Thần liền mở miệng nói, Triệu Thi còn chưa kịp vui mừng vì được anh trả lời liền bị câu nói của y làm cho cứng họng.
"Cô đã nói gì với Cố Mộng Điệp".
Triệu Thi cau mày, một lúc sau mới ấp úng nói nhưng lại mang giọng trách mắng.
"Anh nghĩ em có thể làm gì anh ta?".
Thẩm Nhạc Thần không bị lời nói trách mắng của Triệu Thi làm chột dạ, vẫn lạnh lùng nói.
"Một người đang năng lượng như vậy đột nhiên lại trở nên thâm trầm, nếu nói cậu ta bị điên hay trầm cảm thì tôi sẽ tin đấy".
Triệu Thi cắn môi, vẫn cố gắng biện minh cho bản thân.
"Anh ta bị cái gì thì em làm sao biết được!".
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy cũng chẳng nói gì, các khớp xương của ngón tay thon dài đẹp đẽ đánh lái quẹo phải, giọng y trầm ấm nhưng lời nói lại như dao nhọn đâm chết người.
"Mong là vậy, để tôi biết được cô nói gì với cậu ta thì...".
Câu sau y không nói nữa, để người nọ tự do suy nghĩ.
Triệu Thi có chút rùng mình, không dám nhìn Thẩm Nhạc Thần trên gương nữa, quay phắt đầu đi nhìn ra bên ngoài cửa xe, trong đầu loạn một đống..