Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh


Triệu Thi có chút rùng mình, không dám nhìn Thẩm Nhạc Thần trên gương nữa, quay phắt đầu đi nhìn ra bên ngoài cửa xe, trong đầu loạn một đống.
Thẩm Mộ Nhạc năm nay đã bảy mươi hai tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn và khỏe mạnh, ông lập nghiệp năm hai mươi bảy tuổi kết hôn năm hai mười tám tuổi, hiện tại giao lại sự nghiệp cho con cháu phát triển.
Thẩm Nhạc Thần cùng Triệu Thi đến một nhà hàng Trung hoa gia truyền, nơi đây không phải ai cũng có thể vào, đặt lịch trước cũng đã khó như lên trời, thức ăn ở đây càng không phải nói, giá không phải từ trăm triệu thì cũng là vài triệu.
Thẩm gia tuy chỉ đứng đầu một thành phố S nhưng đã là gia tộc hùng mạnh lâu đời, nên việc đặt chỗ ngồi ăn ở nơi này không có gì gọi là khó cả, ông nội Thẩm dạo gần đây về thành phố A thăm đứa cháu trai đồng thời đến xem công ty Nhất Nhật tình hình phát triển như thế nào.
Triệu Thi vừa vào phòng là chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của ông lão, ngoan ngoãn đưa túi quà bằng hai tay rồi mỉm cười ngọt ngào, giọng nói phát ra cũng trong trẻo như ngậm kẹo trong miệng, khiến người nghe đều thích đều muốn cưng chiều cô.

“Ông nội Thẩm, cháu có mua một chút quà cho ông này~”.
Ông nội Thẩm vui vẻ cười nhận lấy rồi xoa đầu cô, giọng nói già nua nhưng đầy kiên định còn có chút nuông chiều.

“Ầy, con bé này, đến gặp ông thôi thì cần gì mang quà cáp chứ”.
Triệu Thi cười ngoan ngoãn, bàn tay mềm mại trắng nõn của cô xoa bóp cánh tay trái của ông lên xuống.

“Không sao mà, cháu cũng muốn tặng quà cho ông~”.
Ông nội Thẩm rất hài lòng với đứa cháu dâu tương lai này, vì thế nói chiều thêm vài câu.

“Dạo này cháu ở nhà Nhạc nhi có vui không?”.
Thẩm Nhạc Thần vào sau nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu coi như chào ông nội Thẩm.


“Cháu chào ông”.
Ông nội Thẩm thấy thằng cháu trai của mình đã vào phòng liền bảo y ngồi bên phải của ông, cười hiền hòa, ánh mắt đầy vẻ tự hào.

“Dạo này việc công ty của cháu ổn nhỉ?”.
Thẩm Nhạc Thần gật đầu, tay thì gỡ đũa ra khỏi bao giấy đặt lên chén của ông nội.

“Vẫn ổn ạ”.
Ông nội Thẩm gật đầu, vô cùng hài lòng với hai đứa trẻ này cũng thật mong hai chúng nó sớm về chung một nhà, rồi sinh ra chắt cho ông bế.

“Ông đến công ty cháu xem rồi, cháu làm việc tốt lắm ông tự hào vô cùng”.
Triệu Thi cười cười rót nước cho ông nội Thẩm, muốn lấy sự chú ý của ông để tiện kể lể, cũng may ông nội Thẩm chỉ nói chuyện với y vài câu, dù sao đứa cháu này nói chuyện vô cùng ít, tiết kiệm được lúc nào thì hay lúc đó.

“Thi nhi dạo này ở nhà Nhạc nhi có chịu uất ức gì không? Nói ra đi ông thay cháu đánh thằng nhóc này giúp cháu hả giận”.
Triệu Thi thấy đã đến lúc liền kể lể hết mọi chuyện.

“Không có ạ, anh Nhạc Thần tốt với cháu lắm, phòng cháu nằm ở tầng trệt rất sạch sẽ, còn có một chàng trai vô cùng đẹp trai ở nhà chơi với con khi anh Nhạc Thần đi làm ạ”.

Ông nội Thẩm dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người làm sao không nghe ra ấm ức trong câu nói của cô, liền cau mày nhìn thằng cháu bên cạnh vẫn điềm nhiên gọi phục vụ chọn món.
Ông khàn giọng nhìn Thẩm Nhạc Thần đang giả vờ điếc kế bên.

“Nhạc nhi, ông nhớ con ở tầng một mà nhỉ? Sao lại để Thi nhi ở tầng trệt một mình?”.
Thẩm Nhạc Thần vừa đưa menu cho phục vụ lên món, song nghe thấy vậy quay đầu trả lời.

“Tầng trên không tiện cho Triệu Thi, nhà cháu ban đêm tối chỉ sợ cô ấy nửa đêm muốn uống nước phải xuống cầu thang xảy ra chuyện”.
Ông nội Thẩm nghe thấy câu trả lời tuy nghe có vẻ hợp lý nhưng thực chất lại lạnh lùng, đầy vẻ xa cách, dù sao thì thằng cháu đã nói như vậy ông cũng không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể bỏ qua chuyện cả hai không ngủ cùng phòng cùng tầng, mà nói sang chuyện quan trọng hơn.
Vừa lúc phục vụ lên món rất nhanh không muốn để khách đợi, những phần ăn mang lên vô cùng hợp khẩu vị với ông nội Thẩm, nhưng về Triệu Thi thì có chút cau mày nhìn, tỏ vẻ ghét bỏ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, dù sao mục đích hôm nay cô đến không phải để ăn, mà là để mượn ông nội Thẩm đuổi cái tên trà xanh xen vào cuộc sống của cô kia, ra khỏi nhà Thẩm Nhạc Thần.
Vì thế mà khi đồ ăn được bưng lên cô ngồi bên cạnh ông nội Thẩm, giả vờ biết thức thời mà ngoan ngoãn đứng lên.
“Cháu xin đi vệ sinh một chút nhé”.

Triệu Thi mỉm cười nhìn ông nội Thẩm, nhường lại bầu không khí này cho hai người nói chuyện, tỏ vẻ là một cô gái hiểu chuyện.
Ông nội Thẩm mỉm cười hòa nhã, hài lòng phất tay bảo cô rời đi, thế là Triệu Thi đứng lên rời đi chờ ai đó đêm nay bị tống ra khỏi nhà Thẩm Nhạc Thần.
“Nghe Thi nhi bảo nơi con ở đang có một chàng trai sống chung nhỉ?”.


Thẩm Mộ Nhạc cắt một miếng thịt bò ra, giọng nói bình thản cứ như việc này chẳng có gì gọi là quan trọng.
“Cậu ấy làm việc cho con, hiện tại chưa có nơi để ở nên ở tạm một thời gian”.

Thẩm Nhạc Thần bình tĩnh trả lời lại, nhưng chỉ có y biết câu nói tiếp theo sẽ là gì, và đúng như y nghĩ.
Thẩm Mộ Nhạc làm như không nghe thấy lời nói của đứa cháu trai trước mặt.

“Ta có một ngôi nhà ở ngoài ngoại thành nếu được thì cho cậu nhóc đó qua ở đi”.
Thẩm Nhạc Thần im lặng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu vang đỏ trên bàn.
Thẩm Mộ Nhạc biết tính thằng cháu mình đang nghĩ gì, dù sao cũng đã chứng kiến nó lớn lên từ khi còn bé, ông thở dài.

“Ta mong cháu hiểu ý ta”.
Thẩm Nhạc Thần vươn tay cầm ly rượu trên bàn, môi mím chặt khẽ mở.

“Một nữ nhân ở chung nhà với một nam nhân, ông không sợ người ta lời ra tiếng vào à?”.
“Cái gì gọi là nam nhân nữ nhân, dù sao hai đứa cũng định sẵn là sẽ lấy nhau, vậy chi bằng ở chung với nhau ngay bây giờ không tốt hơn sao?”.

Thẩm Mộ Nhạc nói chuyện đương nhiên.
Nói đi cũng phải nói lại Thẩm Nhạc Thần kiếp trước còn nhớ, năm đó khi y mất hết tất cả người ông này đã ngoài tám mươi, ông nội Thẩm nằm trên giường thân thể yếu ớt nhưng lời nói lại kiên cường đến lạ.

“Nhạc Thần, ông biết con hy sinh vì sự nghiệp Thẩm gia rất nhiều, nhưng hiện tại cũng đã là thời điểm lập gia đình rồi, nếu như hồi đó con nghe lời ông lập gia thì hiện tại sự nghiệp của con đã không sụp đổ như vậy”.

“Cháu không cần cái gọi là môn đăng hộ đối”.

Thẩm Nhạc Thần nhấp một ngụm rượu, đối với y người ông nội Thẩm này cũng chỉ là một người mang danh hai chữ ‘người thân’ mà thôi, một đời của ông chỉ hướng đến cái gọi là hậu thuẫn, Thẩm gia được như ngày hôm nay là cũng nhờ có gia tộc bà nội giúp đỡ đằng sau mới có hôm nay, nhưng tiếc rằng chẳng ai biết việc này.
Vì thế mà ông nội Thẩm luôn thúc giục con cái kết hôn sinh con, mặc cho cảm xúc của bọn họ, cuộc hôn nhân của cha mẹ y là điều không muốn nhất đối với ông, hiện tại ông vẫn luôn có thành kiến với mẹ y, luôn theo quan điểm ‘cha mẹ đặt đâu con nằm đó’ mà quyết định hôn nhân một đời người.
Thẩm Nhạc Thần thì không thích làm theo mọi ý muốn của người ta, cuộc đời của y do y quyết định, dù nó có là quyết định của ông đi chăng nữa.

“Cũng không cần một cô vợ ngoài việc ăn chơi ra chẳng biết làm gì”.
Thẩm Mộ Nhạc nghe vậy cũng không ngoài ý kiến, chỉ cau mày giọng trầm đi vài phần.

“Con không cần nhưng Thẩm gia cần, còn nữa con không nên nói một cô gái như vậy, ông cảm thấy không thích hợp”.
Thẩm Nhạc Thần chỉ cười cười.

“Được Thẩm gia cần con cũng chẳng muốn nói, nhưng chuyện về cuộc sống và đời sống của con mong ông đừng xen vào, ông nói ông có căn nhà ở ngoại thành phải không? Chi bằng để đứa cháu dâu tương lai của ông đến ở đi, cháu không có một tia ý muốn vun đắp tình cảm với cô ta, cháu còn có việc xin phép”.
Nói rồi y đứng dậy để ông nội Thẩm ngồi trầm ngâm trên ghế, tay đang cầm nĩa của ông cũng siết chặt lại, nén lại lửa giận.
Thẩm Nhạc Thần ra ngoài hít thở không khí trong lành ban đêm mới có cảm giác thoải mái một chút, y nhiều lần muốn đưa cha mẹ và em trai về nhà y ở nhưng cả ba người họ chỉ lắc đầu mỉm cười nhìn nhau nói.
“Cha mẹ phải ở đây để lo cho ông nội, ông tuổi già không thể để ông cô đơn”.
“Em chỉ muốn ở lại đây thôi, ở đây có thể sống bên cha mẹ được ông yêu thương!”.
Nhưng cả ba người đã được không thấy ngột ngạt sao?
Nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ Thẩm Nhạc Thần liền lấy xe đi về nhà, hiện tại có chuyện y cần giải quyết hơn là việc hôn nhân đời người nhảm nhí này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận