Ngoài cửa sổ yên tĩnh, đêm tối mịt mù, đèn đường vàng ấm áp bên ngoài, trong trời đêm tối mờ bùng lên một vầng sáng cô đơn lại lạnh lẽo.
Trong cuốn sách yêu thích mà Dương Ngọc Nhã đang cầm có một câu nói: “Cuộc đời như nước chảy, chuyện không vui rồi cũng sẽ qua đi, nếu cuộc đời đã định trước sẽ trôi qua như thế, vậy không vui cũng chẳng ích gì?
Phải thừa nhận rằng, lời nói này rất có lý.
Tiếng đồ vật rơi trong phòng khách xen lẫn với tiếng chửi rủa kéo dài hơn 2 tiếng rồi, đối với cái hiện tượng trong gia đình tồn tại đã lâu này, cô đã sớm xem như chuyện thường ngày.
Tự cho rằng thất bại lớn nhất của cuộc đời chính là sinh ra ở một cái gia đình thể này, ông bố nghiện cờ bạc, bà mẹ thì cực đoan, lại thêm một đứa em trai thích thể hiện...!
Người ta nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô cũng không ảo tưởng gì, dĩ nhiên ảo tưởng và kỳ vọng là hai chuyện, cô không mơ mộng về một tình yêu đơn thuần ra sao, cô chỉ mong có thể thoát khỏi cái cảnh không ngừng cãi nhau này.
Ngồi dậy hơi tê tê, cô bước ra ngoài, trận chiến không thuốc súng trong phòng khách vẫn còn tiếp tục, đóng cửa phòng ầm một tiếng,
Khi nào cô ra ngoài và tại sao cô lại ra ngoài, chẳng có ai biết, cũng chẳng có ai quan tâm.
Đi chậm không mục đích theo con đường yên tĩnh trước mặt, đến dưới một gốc cây phượng vĩ, cô nhìn hoa phượng nở đầy cây, tháng 5 năm nào cũng nở rộ như một trận pháo hoa, khiến cả thành phố chìm trong màu đỏ au.
"A.."
Xung quanh tĩnh lặng, chợt có tiếng hỗ trầm thấp của một người đàn ông truyền đến, cô nghi hoặc nhìn khắp nơi, ở chỗ cách khoảng trăm mét, có một chiếc ô tô khuất trong bóng tối, dường như trên xe có một người nhưng vì khoảng cách hơi xa, không thấy rõ có xảy ra chuyện gì hay không.
Sự tò mò thúc giục, cố nhắm mắt theo đuổi lại gần hướng chiếc xe đó, cho dù
xung quanh tôi như mực, nhờ ánh trăng cô vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông này có
một gương mặt cương nghị anh tuấn, chỉ là...!
Dường như anh ta rất đau đớn, trên trán thấm đẫm những giọt mồ hôi, dưới ánh trăng chiếu rọi, lóe lên ánh sáng óng ánh.
“Anh không sao chứ?”
Qua cửa sổ xe, cô nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi, trong lòng đoán xem có phải người này phát tác bệnh tật gì không, ví dụ như viêm ruột thừa, bệnh tim, cao huyết áp, nhồi máu cơ tim...!
“Giúp tôi.” Ánh mắt người đàn ông lạ mặt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, vẻ mặt
càng thêm đau đớn.
Dù không biết người đàn ông này muốn cô giúp cái gì, nhưng cô vẫn vô cùng đồng tình mà gật đầu: “Được, giúp thế nào?”
“Vào đây!” Giọng nói của anh ta vẫn rất nặng nề, mồ hôi trên trán đã chảy thành dòng, thấy anh ta đau đớn như thế, Dương Ngọc Nhã không do dự mở cửa xe ngồi vào trong.
“Anh muốn tôi giúp anh tìm thuốc, hay là giúp anh gọi điện thoại liên hệ với người nhà?”
Cô nhanh chóng rút khăn giấy ra, thay anh ta lau mồ hôi trên trán, đầu ngón tay vừa mới chạm vào hai má nóng như lửa của anh ta, anh ta lập tức lật người đè cô trên ghế xe...!
“Anh làm gì đấy, thả tôi ra!” Sau khi kinh ngạc, trong đầu Dương Ngọc Nhã vẫn còn ầm lên như một vụ nổ, ngay lập tức trống rỗng!
Dường như người đàn ông không nghe thấy, dù cô có chống cự hay xô đẩy thế nào, đều không thể ngăn được đôi tay đang xé đồ cô ra của anh ta, mắt thấy sắp không giữ được trong sạch, cô liều mình hét lên: “Cứu với.”
Tiếng kêu cứu đó vừa thoát ra, đôi môi nóng rực của người đàn ông liền áp sát, anh ta đè chặt hai tay của Dương Ngọc Nhã, như một con thú hoang bị cầm tù, không để ý khuôn mặt cô có đẫm nước mắt hay không!
Cuối cùng vùng vẫy đến kiệt sức, người đàn ông mới dời môi đi, cúi người trầm giọng nói bên tại cô: “Không được hét, tôi bị người ta bỏ thuốc, cô giúp tôi, muốn gì tôi cũng sẽ cho cô!”
"Um.."
Ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có....