Anna nhìn Lãnh Hàn Khâm một cách kinh ngạc, sao anh ta nhận ra cô biết được sự thật?
"Lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi rồi, lúc trước cô kiên quyết cự tuyệt để Mặc Đình Phong từ bỏ ý định về nước, bây giờ thì về nước làm gì ngoài biết được sự thật? Hay là định ra mắt ba mẹ chồng tương lai?"
"Những chuyện này anh ấy đều nói cho anh biết hết sao?"
"Đương nhiên!"
"Lúc trước tôi có quen anh sao?"
"Có gặp mặt đôi ba lần!"
Anna càng tò mò hơn, cô rất muốn hỏi chuyện lúc trước mình chưa mất trí nhớ là như nào, lại hỏi:
"Vậy lúc trước…"
"Đủ rồi!"
Lãnh Hàn Khâm buồn bực lườm cô.
"Muốn biết sự thật thì cô hãy ngoan ngoãn ngồi yên làm thôi miên.
Nên nhớ cô phải nghe theo lời của tôi nói, tập trung cao độ, không được phân tâm.
Nếu cô không chịu hợp tác thì có thể…"
Ánh mắt anh ta càng trở nên thâm sâu, Anna sởn tóc gáy, hỏi:
"Có thể… làm sao?"
"Đầu óc không còn tỉnh táo nữa!"
Mặt cô bắt đầu tái méc, liên tục bảo mình sẽ nghe lời không làm gì bậy bạ.
Lãnh Hàn Khâm cười thầm trong lòng, trêu người phụ nữ này cũng thật thú vị, chỉ một câu nói của anh ta đã tin tưởng gật đầu như gà mổ thóc.
Lãnh Hàn Khâm tưởng tượng nếu để Mặc Đình Phong biết được mình trêu đùa người phụ nữ của anh như vậy nhất định sẽ giật đầu cậu.
Mặc Đình Phong trước giờ mà anh ta biết về mặt nào cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm yếu là cô gái này.
Là một người bạn tốt Lãnh Hàn Khâm bắt buộc phải giúp đỡ chuyện tình cảm này một tay chứ tên đầu gỗ kia không biết làm thế nào lấy lại vợ đâu.
Anna ngồi yên vị trên ghế không nhúc nhích, Lãnh Hàn Khâm bảo cô thả lỏng người.
Anh ta lấy ra một con lắc, nhìn giống hệt một chiếc đồng hồ, bên trong toàn chữ số la mã, đưa đến trước mắt Anna.
"Tôi đếm đến ba, cô phải nhìn con lắc này không được rời mắt, phải tập trung cao độ vào nó.
Nếu tôi hỏi bất cứ câu gì cũng phải trả lời!"
"Được!"
Lãnh Hàn Khâm bắt đầu đếm:
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Con lắc liên tục được đưa qua đưa lại.
Anna cố gắng tập trung tinh thần, nhìn nó chẳng rời.
"Hít vào thở ra 3 lần!"
Cô lập tức làm theo, rất lâu, càng lúc thần trí càng trở nên mờ nhạt, bên tai liền nghe giọng nói huyền bí của người đàn ông:
"Cô là ai?"
"Anna"
"Cô sống ở đâu?"
"Pháp!"
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm tuổi!"
"Người thân của cô là ai?"
"Không có, tôi là… trẻ mồ côi!"
Cô vẫn nhìn theo con lắc đang đung đưa, Lãnh Hàn Khâm hài lòng tiếp tục nói:
"Những thông tin đó đều là sai sự thật do Hứa Tần Lâm bịa đặt.
Cô không phải Anna, cô là Hạ Nhược Hy, sống ở Hải Châu này.
Cô từ nhỏ đã bị mẹ ruột bỏ rơi, sống với gia đình cha mẹ nuôi không thương yêu cô, năm cô mười tám tuổi ép gả cho Mặc Đình Phong, gia đình Mặc gia đối xử với cô rất tệ, Mặc Đình Phong lúc ấy cũng rất ghét cô.
Nhưng cô yêu cậu ta, cô chấp nhận tất cả muốn sinh con cho cậu ta!"
Mắt cô bắt đầu mỏi không nhìn được nữa nheo lại, Lãnh Hàn Khâm bảo cô nhắm mắt, tiếp tục nói những thứ kích thích.
Men theo tiếng con lắc đồng hồ đung đưa tạo ra tiếng gió vi vu huyền bí, trán Anna bắt đầu rịn mồ hôi.
"Hạ Nhược Hy, cái tên này cô nhớ lại đi! Hãy nhớ lại ngày tháng ở Mặc gia cô đau khổ thế nào.
Nhớ lại người đàn ông cô yêu, cậu ta bị câm, chán ghét cô thế nào!"
Trái tim Anna bỗng chốc nhói lên, như rằng có một vết thương cũ trầm trọng đã lành bị người ta rạch lại.
Đầu óc đến lúc này bắt đầu lâng lâng kì lạ.
Trong đầu cô là một mảnh tối ôm, rồi dáng vẻ một người đàn ông hiện ra, vẻ mặt anh ta rất lạnh lùng khó gần nhưng rất cuốn hút, tuấn tú, ngũ quan sắc bén như được điêu khắc tỉ mỉ, tinh tế khó tả, chỉ cần một ánh mình đã khiến lòng cô rung động, khoé mắt Anna lúc này run rẩy, đỏ hoe.
"Sau đó cô đã kiên trì rút ngắn khoảng cách giữa mình và Mặc Đình Phong.
Cô mang thai, cậu ta rất yêu chiều cô đến nổi có sắp chết cũng muốn cô có một cuộc sống tốt."
Tiếng gió vi vu thổi vọng vào màng nhĩ đánh vào tâm trí cô.
Từng khoảnh khắc cô và anh bên nhau lúc mang thai.
Anh cái gì cũng yêu cô, chiều cô.
Rồi phòng sinh hôm ấy, bụng cô đau quằn quại, tại phòng sinh, anh với vẻ mặt lo lắng cùng cực nắm lấy tay cô, nói câu "có anh ở đây!", tiếp thêm động lực cho cô sinh con.
Đầu Anna như có đá đè, nặng trích đau đớn dùng tay ôm đầu.
"Đau quá! Không đúng, lúc ấy… lúc ấy tôi sinh Tiểu Hy xong thì…"
"Đúng vậy, cậu ta cho bác sĩ tiêm thuốc cho cô mất đi tất cả kí ức, mãi sẽ không thể nhớ lại, để cô có một cuộc sống mới thật tốt, cậu ta là sợ mình chết làm khổ cô.
Hạ Nhược Hy, cô thấy cậu ta rất ngốc đúng không? Chỉ có thể là cô mới làm cậu ta hy sinh như vậy! Thật ra trên đời này không có loại thuốc nào quên đi tất cả hết, chỉ là rất khó để nhớ lại.
Hạ Nhược Hy, vì người đàn ông yêu cô hơn sinh mạng, vì đứa con gái bé bỏng thiếu tình mẹ từ nhỏ của cô, cô phải nhớ lại!"
"Aaa… đau quá!"
Anna đau đến rơi nước mắt, cả người run lên bần bật, ngã người về sau, cũng may Lãnh Hàn Khâm kịp thời với lấy vai cô nắm chặt, ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc quan sát nét mặt cực kỳ xanh xao của cô, tuy nhiên không nói tiếng nào, vẫn điều khiển con lắc đồng hồ quay trong tay.
Từng mảnh kí ức xưa cũ kéo thành một chuỗi dài hiện trong trí nhớ cô từ nhỏ đến lớn, kí ức toàn là đau thương, chỉ có một khoảng thời gian được bên người đàn ông cô yêu, nhưng sau đó…
Cô mở to mắt, thoát khỏi trận thôi miên, trên trán lấm tấm mồ hôi, lưng cũng ướt hết cả, dư âm trong đầu vẫn còn đau đáu tê tái.
Con lắc trong tay Lãnh Hàn Khâm lúc này cũng được thu lại, anh ta bỏ lại vào ngăn tủ.
Nhìn bóng dáng lãnh đạm của Lãnh Hàn Khâm, lòng cô như lửa đốt, gấp gáp hỏi:
"Tại sao anh ấy lại làm vậy? Anh ấy bị bệnh gì chứ? Tại sao anh ấy không cho tôi đối mặt cùng? Tôi là vợ của anh ấy mà, tại sao chứ?"
Cô bỗng dưng oà khóc lên, khoảnh khắc lúc này cô biết và sở hữu hết ký ức nguyên vẹn, cô là Hạ Nhược Hy!
Lãnh Hàn Khâm ngồi đối diện nhìn cô khóc, thở dài.
"Do ân oán đời trước, chồng cô bị hạ độc sống không quá ba mươi tuổi.
Cậu ta rất yêu cô, những lúc nhắc đến cô trước mặt tôi, tôi có thể nhìn trong mắt cậu ta là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Không muốn cô đau khổ vì cái chết của cậu ta, cậu ta nguyện để cô quên tất cả, tận tay trao cô cho người đàn ông khác để bây giờ đau khổ thế này.
Chỉ là tính sai, cuối cùng tôi vẫn cứu được cậu ta sống sót.
Mặc Đình Phong cái gì cũng thông minh, riêng có chuyện liên quan đến cô là ngu ngốc.
Tôi thật không hiểu cô có cái gì tốt để cậu ta yêu sâu đậm như vậy!"
Hạ Nhược Hy ôm lồng ngực đau như muốn nổ tung của mình, tự trách bản thân tại sao không nhận ra anh sớm hơn.
Người đàn ông đó cũng thật ngốc làm cô đau lòng đến mức này.
Nếu năm ấy cô biết được sự thật, cô nguyện cùng anh đối mặt tất cả.
Cô yêu anh! Dù là Hạ Nhược Hy hay Anna cũng yêu anh.
Hạ Nhược Hy lập tức đứng dậy, cô phải đi tìm Mặc Đình Phong, cô muốn gặp anh đến phát điên rồi!
"Bác sĩ Lãnh, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp tôi nhớ lại tất cả!"
Lãnh Hàn Khâm vẫn là bộ dạng chẳng thèm đoái hoài.
"Tôi chỉ là xót cho bạn mình thôi, cô thì không xứng đáng để tôi làm cho cô cái gì cả.
Tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi, chuyện còn lại cô tự mình mà thực hiện đi!"
"Dù gì tôi cũng phải cảm ơn anh, không có anh thì Đình Phong… anh ấy lúc đó đã không cứu chữa được.
Tính tình anh ấy tuy có khô khan nhưng tôi biết anh ấy rất trọng tình cảm.
Bác sĩ Lãnh, thật sự vô cùng cảm ơn anh!"
Lãnh Hàn Khâm đột nhiên nhìn chằm chằm cô, không ngờ rằng Hạ Nhược Hy sẽ nói ra những lời này, anh ta cười nhạt:
"Cậu ta đối với ai cũng khô khan, chỉ có cô là yêu chiều vô đối!"