Lễ cưới cả một ngày trời diễn ra vô cùng náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp.
Buổi tối hôm nay chính là lúc Mặc Đình Phong trông đợi nhất.
Hạ Nhược Hy sau khi cởi bộ váy cưới đẹp đẽ ra khỏi người, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm rụt trên giường đắp chăn kín mít.
Trong cô có vẻ như rất mệt mỏi.
Mặc Đình Phong thì ngà ngà say, hôm nay là ngày vui của anh nên không tiếc gì uống khá nhiều rượu.
Ra khỏi nhà tắm chỉ mặt duy nhất một chiếc quần đùi màu trắng, cơ thể đẹp đẽ cường tráng bên trên trần trụi lồ lộ, nhào lên giường ôm cô, dụi mặt vào gáy cô hít thở mùi hương thơm dễ chịu, khẽ nói:
"Vợ à, bây giờ em nỡ ngủ thật sao?"
Cô nhích người về phía trước tránh anh động chạm mình, quay người lại phụng phịu.
"Hôm nay em mệt lắm, chúng ta ngủ nha!"
Thật là hôm nay tiếp khách khứa cả ngày Hạ Nhược rất mệt mỏi, than với anh mình bị đau chân rất thảm thương.
Mặc Đình Phong liền ngồi dậy nâng bàn chân cô lên xem xét thấy cổ chân trắng nõn xinh đẹp bị sưng tấy, Mặc Đình Phong vô cùng đau lòng tận tay xoa bóp cho vợ.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng sợ cô bị đau.
Hạ Nhược Hy cảm nhận được sự lo lắng yêu thương này, khẽ cong môi ngắm nhìn người đàn ông cực phẩm đang xoa bóp chân cho mình một cách say đắm.
"Thế nào? Em thấy dễ chịu hơn không?"
"Ừm, rất dễ chịu!"
Mặc Đình Phong bỗng cúi đầu hôn vào chỗ cổ chân sưng tấy của cô, loại xoa xoa, hỏi:
"Sao lúc đau lại không nói với anh, hiện giờ chân sưng lên thế này rồi!"
"Chỉ đau một chút thôi, ngày mai là hết ấy mà!"
Anh tắt đèn ngủ, ngã người nằm xuống, ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc suôn dài của cô, giọng nói ấm áp rơi trên đỉnh đầu Hạ Nhược Hy:
"Mệt thì ngủ đi!"
Sau đó chẳng ai nói với ai câu nào, Hạ Nhược Hy có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lòng ngực anh, mạnh mẽ vang dội, trái tim cô cũng theo đó mà rộn ràng.
Sự ấm áp trong cơ thể anh dần chuyển sang ấm nóng.
Chợt cô không còn buồn ngủ, trong người khó chịu, dâng lên một cảm giác khó tả ngẩng mặt nhìn anh.
Người đàn ông dưới ánh đèn ngủ ngả vàng trong đêm tối vô cùng trầm ổn đang nhắm mắt nhưng cô biết anh chưa ngủ, vươn tay sờ vào mặt anh, say mê ngắm nhìn.
Mặc Đình Phong liền mở mắt nhìn cô.
Cô vẫn nhìn anh như thế, tay xoa mặt anh, vang lên giọng nói ngọt ngào:
"Đình Phong, em không ngủ được!"
"Em cứ giở giọng nói câu dẫn đó thì đừng trách anh!"
Cô cười tinh nghịch ngắt lấy cánh mũi của anh, cao giọng hỏi:
"Vậy… anh sẽ làm gì?"
Mặc Đình Phong đảo người nằm đè lên cô, một bên mặt anh được chiếu sáng mờ mờ bởi đèn ngủ, còn một bên bị quầng tối che khuất trông có chút đáng sợ, cố tình hù dọa cô.
Hạ Nhược Hy ấy vậy mà không sợ, cười cười thách thức.
Anh biết cô có ý gì, vui mừng hôn nhẹ vào trán cô một cái.
"Nếu em đã chưa buồn ngủ thì chúng ta thực hiện nhiệm vụ của đêm tân hôn đi!"
Nói rồi Mặc Đình Phong liền ấn môi xuống, hôn cô say mê, Hạ Nhược Hy cũng câu lấy cổ anh hợp tác đáp lại.
Nụ hôn sâu quấn quýt răng môi khiến hai con tim lạc lối dần chìm vào dục vọng.
Chẳng mấy chốc trên người cả hai chẳng còn một mảnh vải.
Mặc Đình Phong đang ngụp xuống cơ thể cô càng quấy từng nơi, những chỗ anh đi qua đều để lại những dấu tích ái muội.
Nhìn bầu ngực căng tròn hiện trước mắt, anh như một con thú vồ lấy mút mát, xoa nắn đủ kiểu.
Hạ Nhược Hy bị anh làm cho đầu óc mù mờ, ú ớ không nên lời.
Anh lại dời lên môi cô mà hôn, nuốt tiếng rên kiều mị kia vào cuống họng mình, sau đó tách hai chân cô ra, giọng khàn đục vang lên:
"Anh vào nhé!"
Vừa dứt câu, nơi to lớn kia đã hung hăng được anh cho vào, trơn trượt thành công vào sâu bên trong, cô giật mình rên ra tiếng thở gấp gáp:
"Anh chậm thôi nhé!"
"Được, anh sẽ nhẹ nhàng!"
Nơi tư mật của cô kẹp chặt ** *** của anh, khiến nó bị đè ép muốn nghẹt thở, dục vọng trong người Mặc Đình Phong tăng cao.
Tuy nhiên anh sợ cô khó chịu nên cố làm cho động tác nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau một lúc cả hai thật sự đã thích hợp, Mặc Đình Phong cường bạo chuyển động nhanh hơn, cô bấu chặt vai anh rên rỉ:
"Đình Phong, nhanh quá… sâu quá… Em không… không chịu nổi!"
Đôi mắt cô phủ màn sương kiều mị trong đêm tối, anh hôn vào hai mi mắt cô, vuốt lọn tóc bị mồ hôi kết dính trên mặt, cất giọng khàn đục câu dẫn:
"Như thế mới đạt được khoái cảm tốt nhất cho chúng ta.
Ngoan nào, đêm nay anh sẽ cho em "sung sướng"!"
Hạ Nhược Hy nhìn thấy nụ cười thâm sâu của anh sau khi nhấn mạnh hai từ cuối cùng mà hoảng hốt, ý thức được cả đêm nay cô chắc chẳng thể ngủ được rồi, cô thầm mắng: Mặc Đình Phong đáng ghét! Nhẹ nhàng gì chứ, đều là gạt người!
Tuy giận là thế nhưng cô không cưỡng lại được những khoái cảm mà anh mang lại, cứ cùng anh đắm say.
Dù sao người đàn ông này cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, lại xa cách cô lâu đến vậy, những lần gần gũi của cả hai đếm chỉ trên đầu ngón tay.
Đêm nay cứ để hai người lạc lối đi!