Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!


"Hôm nay về trễ thế? Trông anh khá mệt mỏi đấy!"
Hạ Nhược Hy vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy Mặc Đình Phong vào phòng, chủ động đi đến tháo cà vạt cho chồng.
Tay cô liền bị anh nắm chặt, đưa lên hôn một cái.
"Trễ sao? So với trước đây đã sớm hơn rất nhiều."
"Em nói là dạo gần đây này.

Anh mà dám bỏ em đến mười một giờ tối như trước em sẽ khóa cửa nhốt anh bên ngoài luôn!"
Mặc Đình Phong cong môi, vuốt lấy cánh mũi của cô.
"Xem ra gan em lớn hơn trước rất nhiều, anh cần phải hung dữ như trước rồi!"
Trước đây chỉ một ánh mắt không vui của anh liền hù cho cô khiếp vía, trái tim hận không thể đập đến tung ra ngoài, bây giờ thì một trời một vực, cô chỉ cần nhăn mày một cái Mặc Đình Phong sẽ hỏi đủ các câu hỏi lo lắng.
Mọi chuyện trước sau đâu ai lường được, mạch chảy của cuộc sống cứ không ngừng chạy, cuộc đời như một giấc mộng.

Mới đó đã trôi qua gần hai tháng trời, bụng Hạ Nhược Hy lại to lớn khá nhiều.

Eo cô rất nhỏ, cho nên bước sang tháng chín của thai kỳ bụng bắt đầu xuất hiện những vết rạn xấu xí, đi lại vô cùng khó khăn, Mặc Đình Phong luôn ở bên túc trực chăm sóc cho cô.
Tình trạng anh bây giờ nghiêm trọng nặng nề, yếu hơn người già tám mươi tuổi, thế mà vẫn cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể khiến Hà Vân Phi đau lòng rơi nước mắt.
Hạ Nhược Hy đôi khi cũng thấy anh rất lạ, hôm nay còn dậy trễ hơn cả cô.

Cảm thấy bàn tay đặt lên vai mình có nhiệt độ nóng bỏng, cô hơi nghi hoặc sờ lên trán anh, lập tức cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
"Đình Phong, tỉnh lại đi anh!"
Cô ra sức gọi nhưng Mặc Đình Phong vẫn nằm im lìm ở đó, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Hạ Nhược Hy lo lắng phát hoảng to tiếng gọi người đến.

Cổ tay bỗng cảm nhận được thứ nhiệt độ nóng bỏng, Hạ Nhược Hy quay đầu nhìn, thấy anh khó khăn mở mắt nhìn mình, nói rất khẽ:
"Em… lấy điện thoại anh gọi Lãnh Hàn Khâm đến đây, cậu ta có thể giúp anh.

Đừng sợ, anh không sao!"
Mặc Đình Phong muốn vươn tay lau nước mắt cho cô nhưng tay anh đưa lên không nổi, Hạ Nhược Hy nắm chặt nó lại, ra sức gật đầu.
"Được, em gọi ngay!"
Cô lấy điện thoại của anh trên bàn, tay run rẩy nhấn mở mật khẩu điện thoại, là ngày tháng năm sinh của mình, thế mà cô run đến nhập sai mấy lần, sau khi mở được lướt tìm tên Lãnh Hàn Khâm, nhấn vào.

"Nhược Hy, đừng lo, Đình Phong sẽ không sao đâu!"
Từ lúc Lãnh Hàn Khâm vào trong xem bệnh cho Mặc Đình Phong, gọi cô ra khỏi phòng, cô sốt ruột ôm cái bụng bầu to tướng của mình đứng ngồi không yên.

Hà Vân Phi hết lời khuyên ngăn, một lúc cô mới chịu cho Tố Linh dìu mình xuống phòng khách nghỉ ngơi.
Khi thấy Lãnh Hàn Khâm xuống lầu, Hạ Nhược Hy liền đứng dậy đi lo lắng hỏi han:
"Anh ấy thế nào rồi?"
Lãnh Hàn Khâm dùng ánh mắt thăm dò quan sát Hạ Nhược Hy, ấn tượng đầu tiên là sắc đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng của cô, chỉ cần một ánh nhìn là có thể thu hút người khác không rời được.

Xinh đẹp thế này Mặc Đình Phong thích cũng phải, nhưng cậu ta hiểu chỉ xinh đẹp thôi thì không thể chiếm trọn trái tim của Mặc Đình Phong được, cô gái này phải có gì đó đặc biệt mới có thể thu phục được trái tim của anh.
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị sốt thôi, uống thuốc tịnh dưỡng vài ngày là khỏi.

Cô nhớ chú ý đến sức khoẻ của cậu ta, nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi."
"Được, bác sĩ Lãnh!"
"Đừng gọi tôi xa cách như vậy, tôi là bạn thân của chồng cô đấy!"
Hạ Nhược Hy trở nên ngờ hoặc, tên chồng khó ở của cô cũng có bạn sao? Trước giờ cô không hề biết.
"Anh Lãnh, vậy tôi lên phòng xem anh ấy thế nào nhé, hẹn gặp lại anh sao!"
Hà Vân Phi trông thấy Hạ Nhược Hy ôm bụng khó khăn đi lên từng bậc thang liền gọi Tố Linh đến đỡ cô lên.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng con dâu đi khuất một lúc, sắc mặt bà khó coi hỏi Lãnh Hàn Khâm:
"Có thể nói cho dì sự thật không?"
Ánh mắt cậu có chút bối rối, âm trầm gật đầu.

Hạ Nhược Hy nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, không kiềm được lo lắng, sờ lên mặt chồng.

Nhiệt độ trên trán anh vẫn nóng, chỉ giảm đi một chút, chẳng phải Lãnh Hàn Khâm đã nói ổn rồi sao?
Cô có để ý sức khoẻ Mặc Đình Phong dạo này khá xấu, không được như trước kia, liệu anh có bị gì nguy hiểm?
Mặc Đình Phong đang nửa mê nửa tỉnh, nghe tiếng khóc vỡ vụn đáng thương, ý thức chực tỉnh táo, cố sức mở mắt, ngồi bật dậy ôm lấy cô vào lòng.

Tiếng khóc đó… giống với giấc mơ của anh quá, nếu anh có thể nhìn thấy rõ chắc rằng sẽ giống lắm.
"Nhược Hy, anh không sao, đừng lo, anh vẫn ổn mà!"
Từng cái vuốt lưng trấn an của Mặc Đình Phong làm Hạ Nhược Hy bớt đi căng thẳng, ghì chặt lưng anh.

Người mang thai đúng là nhạy cảm hơn bình thường, cô rất lo lắng, linh cảm anh sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Đình Phong, em lo lắm, anh thật sự không bị gì đúng không, hức!"
"Không, anh không sao cả, anh rất tốt đây này.

Em đừng lo lắng!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Nghe được lời xác nhận, Hạ Nhược Hy mới chịu buông Mặc Đình Phong ra, tay vẫn nhắn chặt tay anh, bỗng phát hiện ra điều không đúng.
"Mắt anh…"
Mặc Đình Phong giật mình, ánh mắt chao đảo.

Chết tiệt, sau cơn sốt này mắt anh lại mờ hơn trước rồi, chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều gì?
Hạ Nhược Hy nhận ra đôi mắt anh nhìn cô rất kì lạ, không phải là nhìn thẳng vào mình, dường như không có điểm sáng.
"Đình Phong, mắt anh… không thấy được sao? Đừng né tránh em!"
Cô dùng hai tay giữ chặt mặt anh, quan sát rõ đôi mắt người đàn ông trước mặt, càng thấy rõ ràng…
Mặc Đình Phong túm tay cô lại.
"Không sao đâu, Lãnh Hàn Khâm nói anh vì sốt hơi nặng nên tạm thời ảnh hưởng tới thị lực, khoảng một tuần là ổn thôi, thật sự không đáng ngại gì cả.

Đừng khóc! Xem kìa, em khóc thật xấu, đứa bé sau này sinh ra cũng sẽ giống em thế này đấy!"
Cô gạt đi nước mắt, trừng anh một cái.

Hừ, tên này không thể thấy đường mà nói cô hiện tại khóc rất xấu, rất đáng mắng.
"Mặc thiếu đúng là đặc biệt thật, lúc trước bị câm, bây giờ bị mù, sau này có bị điếc không?"
Anh bị cô chọc cho phụt cười ra tiếng, không ngờ người phụ nữ này cũng độc miệng thật.

Thế là đang giận anh rồi.
"Thôi nào, anh sai, anh xin lỗi vợ nhé!"
"Ui… aaa!"
"Sao vậy?"
Bỗng nhiên cô bật ra tiếng hét làm Mặc Đình Phong lo lắng, hỏi cô.

Hạ Nhược Hy cười khổ.
"Là con đạp đó, đứa bé này chẳng biết trai hay gái mà nghịch ngợm thế kia."
"Để anh xem."
Anh bắt đầu áp mặt vào bụng cô, cảm nhận rõ ràng tiểu bảo bảo trong đấy đang quậy phá, đạp trúng cả mặt anh…
"Bé con nghịch ngợm, mẹ con mang con cực khổ, vậy mà con lại không biết điều quậy phá đó à? Chờ con sinh ra ba sẽ tét mông con cho xem."
Cô mỉm cười hạnh phúc khi thấy Mặc Đình Phong trò chuyện với em bé trong bụng mình thế này.

Nó quấy mẹ, ba nó liền muốn phạt nó.
"Ba bảo này, không được quấy mẹ nữa biết chưa? Ba xót mẹ lắm, con cũng thương mẹ đúng không?"
Cô sờ nhẹ lên đầu anh, điệu bộ trêu chọc.
"Anh trẻ con quá đi!"
Mặc Đình Phong túm tay cô lại, ngẩng đầu hỏi:
"Hết giận rồi à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui