Tổng Tài Câm Sủng Vợ


Chu Tài nhìn sang giường bên Mặt Choắt và Đầu Trọc vẫn đang say ngủ, Chu Tài lồm cồm bò dậy khỏi giường đi tìm điện thoại, hắn nhớ hôm qua hẳn đã ném chiếc điện thoại lên bàn, không ngờ nó đã rơi xuống đất.

Điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ đều đến từ số máy của Trương Tú Linh, đây là sim điện thoại mới hắn chỉ lưu số của Trương Tú Linh để còn dễ dàng xóa dấu vết khi xong việc.

Chu Tài bấm nút nghe, đầu bên kia giọng Trương Tú Linh có phần mềm mỏng hơn lúc trước.

“Tôi không có đủ nhiều tiền, chỉ có thể đưa anh thêm sáu triệu.” Trương Tú Linh tỏ rõ vẻ mệt
mỏi, giọng nói còn mang chút bất lực không dấu diếm.

“Sáu triệu, để đổi lấy tự do thì hơi rẻ đó” Chu Tài cười khẩy.

“Anh cũng biết đấy, tài sản không nằm trong tay tôi, tôi không có nhiều tiền, sáu triệu này tôi cũng phải chạy vạy suốt đêm mới có được.” Trương Tú Linh vẫn tỏ ra mềm mỏng.

“Thôi được! nể tình cô em sòng phẳng anh đây nhân nhượng cho em lần này.

Khi nào cô em giao tiền?” Chu Tài nghe thấy số tiền Trương Tú Anh đưa ra, trong đầu suy tính rất nhanh.

Hắn cũng không lạ gì con người của Trương Tú Linh, già néo chỉ sợ sẽ đứt dây.

Sáu triệu là số tiền rất lớn, lại là khoản từ trên trời rơi xuống, làm người đối khi tham quá thì thâm.

“Sáu triệu này tôi đi gom ở nhiều nguồn, cũng không tiện chuyển khoản cho anh.

Ba tôi đã bắt đầu nghi ngờ vì tài khoản tôi tự nhiên rỗng hết, sau khi tôi chuyển cho anh mười triệu vì thế nếu bây giờ chuyển khoản sẽ rất dễ bị phát hiện.” Trương Tú Linh trình bày lý do rất trơn tru, hợp lý.

“Vậy cô em muốn thế nào? Đừng lấy cớ để kéo dài thời gian với thằng này” Chu Tài vẫn rất cảnh giác.

“Không, tôi làm sao mà qua mặt được anh.

Tiền tôi đã có đây rồi, anh không tin tôi có thể
chụp ảnh gửi cho anh.

Nếu anh sợ tôi lừa, anh cứ chọn địa điểm, tôi sẽ mang tiền tới cho anh.” Trương Tú Linh xuống nước.

“Thôi được rồi, tốt nhất là cô em nên giữ lời.

Tôi đang ở huyện X, cô em cứ tới trung tâm huyện Xmười giờ sáng ngày mai tôi sẽ báo địa điểm cụ thể” Đề phòng bất trắc, Chu Tài hẹn Trương Tú Linh ở một huyện lị nhỏ, nằm ở giữa Ninh Thành và Lý Thành.

“Được, tôi sẽ tới đó gặp anh.”
Trương Tú Linh cúp máy.

Đặng Triều từ nãy tới giờ vẫn im lặng ghé tai vào điện thoại của Trương Tú Linh theo dõi cuộc trao đổi.

Hắn dơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng màn kịch của Trương Tú Linh.

Cũng không quá khó để có thể đưa Chu Tài vào bẫy.

“Chắc chắn Chu Tái hiện tại đang không ở huyện X” Đặng Triều khẳng định chắc chắn.

“Tại sao anh lại nghĩ vậy?” Trương Tú Linh bỏ điện thoại sang một bên, đưa tay vuốt ve cánh tay Đặng Triều.

.

“Hắn rất xảo quyệt, để đề phòng mắc bẫy hắn sẽ chọn một địa điểm trung gian để hẹn gặp.

Anh sẽ cho người tới đó ngay.

Theo dõi mọi động tĩnh ở thị trấn X.
Hắn tính toán rất kỹ, X là thị trấn hẻo lánh, lại rất nhỏ vì thế rất dễ phát hiện ra người lạ đi tới.

Nhưng hắn tính thiếu một điều, dễ phát hiện ra người của chúng ta thì cũng dễ phát hiện ra người của hắn.”
Đặng Triều đưa tay lần vào làn da trơn láng dưới lớp váy mỏng của Trương Tú Linh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui