“Tình hình tiến triển nhanh và khả quan hơn cả dự đoán, ý trí sống của cô ấy thật mãnh liệt.
Theo đà này, ngày mai tôi sẽ bắt đầu tiến hành cai oxi và rút máy thở xâm nhập cho cô ấy.
CỔ cô ấy có thể cử động nhẹ như vậy có thể khẳng định dây thần kinh cột sống không bị ảnh hưởng.
Cô ấy tỉnh táo, nhận biết được nhiều người.
Như vậy não cũng không ảnh hưởng.
Hai điều đáng lo ngại nhất đã không xảy ra.
Chúc mừng cậu”
Bác sỹ John đưa tay bắt lấy tay anh.
“Giờ cậu có thể yên tâm được rồi.
Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Trước khi cùng đoàn người mặc áo blue rời đi.
Bác sỹ John không quên dặn dò Lăng Quốc Thiên.
Việc Trương Tú Anh tỉnh dậy khiến Lăng Quốc Thiên vui tới nỗi không thể chợp mắt được.
Giờ đây việc anh cần là phải tìm và bí mật đón con gái anh cùngVú Từ về nước.
Có lẽ anh sẽ phải đích thân ra nước ngoài một chuyến.
Kỳ Phương Nhan đã điều tra được nơi ở của Vú Từ và con gái anh.
Việc khó nhất là nói thế nào cho vú Từ hiểu, tin và theo anh về nước.Anh nghĩ với Trương Tú Anh hiện nay liều thuốc hiệu quả nhất khiến cô nhanh bình phục chính là gặp được Con gái mình.
Chờ tới khi cô rút máy thở anh sẽ bàn với cô việc này.
Cô tỉnh lại, người vui nhất chính là anh, nhưng tảng đá trong lòng anh lại không hề giảm bớt, còn sự thật về đêm hôm đó, người mà cô căm thù nhất lại chính là anh, anh sẽ phải mở lời với cô thế nào?
Lỡ như sau khi biết sự thật cô sẽ vĩnh viễn rời xa anh thì anh sẽ ra sao đây?
Lăng Quốc Thiên ngồi lặng bên cửa sổ, những tia nắng ban mai đầu tiên đã bắt đầu chiếu rọi mặt đất.
Bên giường Trương Tú Anh vẫn say ngủ, dường như sau khi tỉnh dậy đêm qua, cô ngủ ngon hơn, đôi mày không còn nhíu lại.
Anh lấy trong ví ra tấm ảnh Kỳ Phương Nhan đưa cho anh.
Trong ảnh một cô bé gái đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng, má phúng phính đang nhảy chân sáo trên đường, theo sau là một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi đang dõi theo cô bé.
Đây chính là con gái anh, Trương Tú Anh lấy họ của mình để đặt tên cho con: Trương Mỹ Mỹ.
Những ngón tay thon dài của Lăng Quốc Thiên vô thức mắt lên gương mặt cô bé trong ảnh, đây là con gái anh, là con gái anh và Trương Tú Anh đó, niềm hạnh phúc này như một cơn mơ.
Anh không thể tưởng tưởng được, một ngày anh lại biết được rằng mình có một cô con gái, lại rất xinh đẹp đáng yêu tới nhường này.
Trước đây mặc dù anh không phải là người ghét trẻ con nhưng việc gần gũi một đứa bé với anh vốn là điều anh chưa từng nghĩ tới.
Lăng Quốc Thiên càng chưa bao giờ tưởng tượng được việc có một đứa con của chính mình sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhưng khi biết tin mình có một đứa con trong lòng anh trào lên một cảm giác khác lạ, đầu tiên là bất ngờ sau đó là vui mừng rồi cuối cùng là hồi hộp, anh không biết mình sẽ phải làm gì với một cô con gái nhỏ, lại càng không biết được làm bố thì sẽ phải thể hiện như thế nào?
Mỗi lần nhìn ảnh cô bé trong lòng anh lại dâng lên một tình cảm mãnh liệt, tới nỗi bản thân Lăng Quốc Thiên cũng thấy lạ lẫm với chính mình.
Nó là một tình cảm không diễn tả bằng lời, chỉ biết nhìn vào đôi mắt to tròn kia anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ cô bé.
Có lẽ đó chính là tình cha con thiêng liêng và bản năng của một người bố.
Cũng từ khi anh biết mình có con và phát hiện ra những tình cảm, cảm xúc dành cho cô con gái mình chưa từng gặp mặt, anh mới thật sự thấu hiểu tình cảm của bố mẹ đã dành cho anh trong suốt những năm tháng của cuộc đời.
Cả nỗi lo lắng đong đầy trong ánh mắt của mẹ anh những tháng ngày anh vật lộn với chấn thương.
.