Vương Ân dựa hẳn người vào Nguyễn Anh, bao nhiêu nước mắt nước mũi đều lau cả vào áo
Nguyễn Anh.
Cô vớ lấy chai rượu rỗng trên sàn ngửa cổ dốc vào miệng.
KHông được giọt rượu nàoVương Ân Tức giận quăng chai rượu xuống đất chỉ thẳng tay vào mặt Lương Cường.
“Anh! Anh mau đi lấy rượu cho tôi
Lương Cường cũng say ngột ngừ, thấy Vương Ân nói với mình anh ta liền ngoan ngoãn lấy chai rượu dở trên bàn xách tới trước mặtVương Ân.
Anh ta dốc ngược chai rượu tu một ngụm lớn rồi đưa phần còn lại cho Vương ÂN.
“tôi với cô cùng uống, uống vì bà vợ lắm điều của tôi.
Cô ấy, đi rồi, đi công tác gì mà một tháng tới hai mươi ngày.
Con gái tôi cũng sắp quên mặt mẹ nó rồi.” Nói xong Lương Cường gục đầu vào tường ngủ mất.
“Anh ta là một tên khốn, anh ta bảo tôi về đi, tôi đồng ý về nhưng lại ở lại thêm một ngày, cô biết tôi thấy gì không, anh ta lôi cô ta về nhà quấn lấy nhau ngay trong căn nhà tôi bỏ tiền túi ra thuế cho anh ta.
Tên khốn nạn, thế mà anh ta vẫn nói là do cô ta quyến rũ anh ta.
Anh ta thật là một tên khốn nạn, đàn ông các người đều là lũ khốn! Vương Ân tu nốt chỗ rượu trong chai chửi xong câu cuối cùng cô nhìn thấy Lương Cường đang ngủ gục trên sàn liền thẳng tay ném vỏ chai rỗng vào người anh ta.
Trương Tú Anh cảm thấy mình sắp không chịu được rồi, cô mở phòng bao lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn ra một hồi.
Cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, đầu óc choáng váng không tự điều khiển được bản thân.
Trong bốn người Nguyễn ANh có lẽ là người bớt thê thảm nhất.
TRương Tú Anh loạng choạng trở lại phòng, đầu quay mòng mòng, và phải một bóng người đứng sừng sững phía trước, cô không buồn ngước lên nhìn, chỉ ra sức đẩy cái khối lù lù đang chắn đường mình kia sang một bên.
“Tránh ra!” Đẩy mãi không được, Trương TỦ Anh quát lên.
Cô ngước lên nhìn cái gã đang chắn đường mình, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Thịnh Thiên Vĩ cách mình trong gang tấc.
Cô nghĩ mình bị ảo giác thật rồi.
“Là anh thật à? Tránh ra, tên kỳ đà, sao ở đâu tôi cũng gặp anh thế.” Trương Tú Anh ra sức đẩy mạnh THẢnh Thiên Vĩ, nhưng người cô mềm oặt loạng choảng ngã ra sau.
Bỗng có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô.
Cả thân hình mềm nhũn của cô nằm trọn trong vòng tay rắn trắc của Thịnh Thiên Vĩ.
“Quậy đủ chưa?” Giọng nói lạnh như băng phát ra.
Trương Tú Anh phút chốc đông cứng người.
Lăng QUốc THiên? Cô chỉ nghĩ mình hoa mắt, sao có thể gặp anh ở đây?
“Người thì giống Thịnh Thiên Vĩ, giọng lại của
Lăng QUốc Thiên” Trương Tú Anh ra sức lắc đầu cũng không sao tỉnh táo lại được.
Có lẽ cô bị rượu làm cho lú lẫn rồi.
Hai người đó làm sao mà
đây được.
Cô bắt đầu đưa tay sờ sờ gương mặt của người trước mặt.
Mắt này, mũi này rõ ràng không đeo mặt nạ.
Trương Tú Anh lắc đầu “KHông phải Lăng Quốc Thiên”.
Cô lại ngước mắt lên “tôi biết anh rồi, anh là Thịnh tổng, không phải Lăng Quốc Thiên chồng tôi.” Trương Tú Anh cười khanh khách.
.