Tổng Tài Câm Sủng Vợ


Trương Tú Linh cũng là một người khá cố chấp với mục tiêu của mình đề ra vì thế cô ta cố gắng cắn răng chịu đựng.
Tới khi trời gần tối cuối cùng ba ông cháu cũng dựng xong lều.
Nhìn quần áo nhếch nhác trên người, ở một nơi không quát, không điều hòa, không nước, không tin vị.

Trương Tú Linh bắt đầu thấy hối hận.
Mọi việc không dừng lại ở đó thức ăn của ông cháu họ toàn là những thức ăn mua được của người bản địa ở dọc đường đi, hoặc được người bản địa tặng.
Toàn những thứ bánh cứng ngắc, không có mùi vị.

vậy mà ông nội và Trương Tú Anh ăn ngon lành còn vô cùng vui vẻ thưởng thức như thưởng thức đồ ăn ở nhà hàng năm sao vậy.

Chuyến đi đó của ba ông cháu đã phải kết thúc sớm hơn dự định vì Trương Tú Linh không thể chịu được nên đã làm toáng lên đòi về thành phố ngay trong đêm.

Cũng từ đó, cô ta không bao giờ còn ho he tới chuyện sẽ đi cùng ông.Và cũng chính vì thế mà ông nội càng ngày càng xa cách cổ ta.
Nhưng cũng chẳng sao, ông thì càng ngày càng già, bố cô ta mới là người sẽ quyết định tương lai của cô ta.Và đúng như cô ta dự đoán, chỉ mấy năm sau ông đã giao lại có nghiệp cho bố cô ta để về sống ở ẩn trở thành một ông già lẩm cẩm quanh năm nhốt mình trên núi.

Chính vì những trải nghiệm khủng khiếp đó mà Trường Tú Linh đã chuẩn bị cho mình cả tá thuốc tránh côn trùng, kem dưỡng da, cô ta còn bắt Trương Vân Sơn phải cử hẳn một người đi theo để phục vụ riêng cho cô ta nữa.

Hàn Thu Nguyệt bước vào cửa, bà ta nhìn những hộp mỹ phẩm bầy la liệt trên bàn, lại nhìn cô con gái xinh đẹp đang ngồi trước gương.

Hàn Thu Nguyệt bước tới, đưa tay xoa làn da mịn màng trên má con gái.

“Tội nghiệp Con gái mẹ, vì công việc mà phải chịu vất vả"
“Không sao mà mẹ, đều là việc của con nên làm” Trương Tú Linh nhìn mẹ qua tấm gương đối mắt cô ta mềm như nước, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt lên má mình của Hàn Thu Nguyệt.

“Con đi nhớ giữ gìn da dẻ cẩn thận.

Mẹ đã nói với ba cử Linh Nga đi theo phục vụ con trong mấy ngày đó.

Con đừng để mình vất vả quá” Hàn Thu Nguyệt nắm nhẹ lại tay Trương Tú Linh.

“Vâng mẹ cứ yên tâm, Con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Phải chi những lúc như thế này chị con đỡ đần con có phải tốt hơn không” Hàn Thu Nguyệt thở dài.

“Chị có phận của chị, mọi việc trong nhà từ nay bố mẹ cứ tin ở con.” Trương Tú Linh tỏ ra là người hiểu chuyện.

À khi về mẹ nói ba mua cho con chiếc xe màu tím hôm trước con xem nhé.” Trường Tú Linh tranh thủ thời cơ.
Lần trước cô ta đã nhìn trúng một chiếc lamborghini màu tím hồng rất đẹp.

Nhưng giá của nó rất đắt lại là phiên bản giới hạn nên nếu Trương Vân Sơn không đồng ý thì cô ta không thể mua được.
Nhân cơ hội này phải đòi bằng được thứ cô ta muốn chứ.

“Con yên tâm, để mẹ bảo ba.

Khi con đi công tác về, xe đã thuộc về con rồi” Hàn Thu Nguyệt yêu chiều, vừa nói vừa nhanh tay lấy một số hộp mỹ phẩm mà bà ta cho là cần thiết bỏ vào chiếc va li mở nắp sẵn của Trương Tú Linh.

Đoàn người US tới sa mạc Nam Thành đã gần trưa.

Lisa đã đặt sẵn phòng tại khách sạn MET khách sạn hạng sang bậc nhất Nam Thành.
Nhìn từ xa MET như một ốc đảo xanh xinh đẹp nằm giữa sa mạc mênh mông.

Tại đây có thể nhìn ngắm toàn cảnh sa mạc.

Lúc còn ở trong nước Trương Tú Anh cũng đã từng tới khách sạn này nên cô không còn xa lạ gì với nơi đây.

Cả đoàn người của US đi trên chiếc xe chuyên dụng của công ty tới đây, riêng Thịnh Thiên Vĩ anh ta đi riêng một xe tuy xuất phát cùng nhau nhưng khi mọi người tới khách sạn đã thấy Thịnh Thiên Vĩ yên vị tại quầy bar của khách sạn.
Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái theo phong cách thời trang quân bị, chiếc quần túi hộp họa tiết rằn ri cùng áo jacket cùng màu, chân đi đôi giày ủng to su, cặp kính râm che đi phần lớn khuôn mặt của anh, tay áo sắn tới ngang bắp tay để lộ cơ bắp săn chắc.
Nhìn dáng vẻ thảnh thơi thưởng thức coktal của anh ta có thể thấy tâm trạng Thịnh Thiên Vĩ không tệ chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui