Tổng Tài Câm Sủng Vợ


“À sếp Thịnh ở phòng tổng thống 808 hả? Để anh ấy không phải chờ, tôi đưa có thẻ phụ của phòng, khi nào tìm thấy thẻ chính thì cô báo anh ấy trả lại thẻ cho tôi cũng được.”
Nhân viên lễ tân sốt sắng nói ra cả số phòng còn đưa cả thẻ phụ cho Trương Tú Linh.

“Vậy tốt quá, cảm ơn cô.

Trương Tú Linh cầm chắc chiếc thẻ trong tay quay người rời đi.
Trương Tú ANh nhìn số phòng khi trên thẻ của mình cô ở phòng 806.Vừa bước tới cửa phòng đã thấy Thịnh.

Thiên Vĩ đợi sẵn, trên tay là chiếc ba lô của của.

“Ba lô của cô đây, đựng gì mà nặng vậy?”
Thịnh Thiên Vĩ dựa người vào cạnh cửa nở nụ cười tà mị.

“Đựng gì thì liên quan gì tới anh.

Anh cũng thôi lôi tôi ra làm bình phong đi”
Trương Tú Anh không khách khí giật chiếc ba lô khỏi tay Thịnh Thiên Vũ.

“Tôi có lòng mang giúp ba lô cho cô, cô phải cảm ơn tôi mới phải phép chứ”
Thịnh Thiên Vĩ vẫn giữ nụ cười nửa miệng trên môi.

“Xin lỗi, tôi chỉ cảm ơn khi tôi nhờ người khác giúp.

Tôi có nhờ anh sao?” Trương Tú Anh không khách khi đáp lại anh ta.

Cô quẹt thẻ mở cửa, không thể đứng đây đôi co với Thịnh thiênVĩ thêm được, dù sao cô và anh ta cũng như nước với lửa.

Trương Tú Anh chỉ muốn tiếp xúc với anh ta trên phương diện công việc, còn ngoài thì xin miễn.
Tuy là cấp dưới của anh ta, nhưng đây là công ty tư bản, cô có khả năng, anh ta có tiền, là quan hệ mua bán sòng phẳng giữa người lao động và người sử dụng lao động vì thế cô cũng không việc gì phải qua quy lụy hay sợ hãi anh ta cả.
Chỉ có những người không đi lên bằng thực lực mới cần phải có thêm những hành động thừa thãi khác.

Cánh cửa bật mở, Trương Tú Anh lách người vào thì bị một bàn tay lo lớn chặn lại.

“Sao đi vội thế, vẫn không cảm ơn tôi?” Thịnh Thiên Vĩ ghé sát mặt mình vào mặt Trương Tú Anh, gần tới nỗi anh có thể ngửi thấy mùi thơm thanh mát của dầu gội đầu của CÔ.

“Anh trảnh ra!" Trương Tú Anh gạt tay Thịnh Thiên Vĩ rồi đóng sầm cửa lại.

Thịnh Thiên Vĩ bị bỏ lại bên ngoài cánh cửa, cười khổ lẩm bẩm “Tóc cô ấy thật thơm.”
Cả một màn này, công với nụ cười có phần ngớ ngẩn của Thịnh thiền Vĩ lọt vào mắt Trương Tú Linh.

Cô ta vốn định đi thám thính vị trí phòng của Thịnh Thiên Vĩ ai ngờ vô tình chứng kiến một màn này.
Bàn tay Trương Tú Linh siết chặt chiếc thẻ phụ phòng của Thịnh Thiên Vĩ.

Trực giác phụ nữa mách bảo cô ta, Thịnh Thiên Vĩ nhất định có ý đồ với Trường Tú Anh.
Chỉ là cô ta không hiểu nổi, Trường Tú Anh có gì hơn cô ta, xét về ngoại hình hai người giống nhau, xét về độ nữ tỉnh Trương Tú Linh tự tin mình hơn đứt Trương Tú Anh khô khan kia.

Chị ta thì có cái gì.

Trường Tú Linh hậm hực bước về phòng mình, trong lòng không thôi tính kế.

Bữa trưa tại phòng ăn khách sạn khá thịnh soạn, ngoài các món ăn theo order của bên hậu cần, để chào mừng bọn họ khách sạn MET còn tặng kèm đồ uống đặc sắc nổi tiếng của khách sạn đó chính là sinh tố xương rồng.

Trương Tú ANh rất thích loại nước này trước đây mỗi lần cùng ông nội tới đây, ông luôn tìm mua loại nước này cho cô.

Thịnh Thiên Vũ, Trương Tú Anh, Lisa và Trương Tú Linh.

cùng với hai vị lãnh đạo của Trương Thị ngồi chung một bàn ăn.

Trương Tú Linh chen vào ngồi cạnh Thịnh Thiên Vĩ nở nụ cười ngọt ngào,
“Thịnh tổng tôi ngồi đây được chứ?
Thịnh Thiên Vĩ nhún vai thay cho câu trả lời, Trương Tú Anh ngồi xuống cạnh Lisa, đối với cô mà nói càng cách xa Thịnh Thiên Vĩ bao nhiều càng tốt bấy nhiêu.

Thức ăn rất phong phú, món ăn cũng bày biện rất tinh xảo đa số là các món ăn không cay, phù hợp với thời tiết nóng bức.
Trương Tú Anh đói tới hoa cả mắt.

Mọi người bắt đầu dùng bữa, Trương Tú Anh cũng tập trung vào việc ăn uống của mình, cô luôn có thói quen trong lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện.

Đang loay hoay với miếng cá đầy xương thì thấy một chiếc bát khác được đặt trước mặt cô, cá đã được gỡ sạch sẽ.
Trương Tú Anh ngước lên nhìn thấy Thịnh thiên vị tính bờ rút tay về.

Trương Tú Anh ngạc nhiên trong lòng, nhưng cũng không tiện từ chối giữa đông người sẽ làm cho mọi người càng khó xử, cô nhận chiếc bát lí nhí cảm ơn rồi chăm chú vào việc ăn uống của mình.
Thôi vậy, nếu Thịnh Thiên Vĩ đã cố tình đem cô ra làm bình phong để trêu chọc Trương Tú Linh thì cô cũng đành miễn cưỡng vậy.

Có lẽ anh ta vốn cũng không biết cô vốn thích.

ăn cả, nhưng cô rất hay bị hóc xương cá, cô luôn nghĩ mình có vấn đề với những chiếc xương cá, không sao tìm ra chúng mà gỡ hết khỏi miếng thịt cá được.
Chẳng qua là hành động gỡ xương cá cho cô nhìn thế nào cũng sẽ cho người khác cảm giác mối quan hệ giữa hai người rất mờ ám mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui