Cùng lúc đó, giọng nói khác lại vang lên mang âm sắc trầm khàn của đàn ông
-" Tôi cũng mong cho là vậy "
Cả ba người họ đều nhìn về hướng của giọng nói đó phát ra, Kỳ Ý Như nhìn từ đầu đến chân người đàn ông gương biểu hiện rõ sự khó chịu, hắng giọng nói
-" Cậu là ai? "
-" Bà cũng không nhất thiết phải biết đâu "
Hai đầu lông mày của hắn dính chặt lại nghi hoặc nhìn người nào đó
Lincy nhìn người đàn ông kia khá lâu rồi lên tiếng, giọng nói có chút căng thẳng
-" Khắc Minh*? Tới đây làm gì "
(* Mọi người có thể đọc lại phần 9 tới để nhớ lại)
-" Không sai, chính là tôi " Khắc Minh cười phá lên, đi lại nắm lấy tay Lincy hôn nhẹ lên mu bàn tay nói tiếp -" Vì nhớ cô "
Lincy trừng mắt nhìn Khắc Minh mấp máy môi
-" Đừng đi quá xa "
Không ai nói tiếp thêm lời nào thì bỗng điện thoại hắn vang lên phá tan bầu không khí, hắn nhanh chóng nghe máy, giọng nói gấp gáp vang lên bên đầu dây kia khiến thần kinh của hắn bỗng căng lên như dây đàn, tay nắm chặt lấy điện thoại như muốn bóp nát nó, sự bình tĩnh của hắn gần như bị phá tan khi đầu dây bên kia tắt máy
Khắc Minh biết điều gì đó lờn vờn nói đầy ẩn ý
-" Vương tổng à, ngài cũng thật là khá đắc ý đó, cái gã ngu ngốc kia tôi có thể tin tưởng được sao? "
Hắn không đáp trả, vẫn đứng yên đó nhìn kẻ trước mắt, tay vẫn nắm chặt điện thoại đợi chờ thông tin.
Lúc này hắn bình tĩnh đến lạ thường, Khắc Minh nhìn thấy điều đó nỗi bất an bỗng dấy lên trong hắn ta nhưng lúc này bỏ đi quả thật không thể, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh
Sự việc này quả thật nếu không phải người trong cuộc thì không tài nào hiểu được bọn họ đang nói chuyện quái gì, Kỳ Ý Như đã không còn ôm ấp lấy Lincy lên tiếng dò hỏi
-" Chuyện này là như thế nào? Các ngươi quen nhau? "
Câu hỏi có vẻ bình thường nhưng đối với Khắc Minh như câu chuyện hài
-" Không những là quen nhau mà chúng tôi còn thân nhau nữa cơ, đúng không? "
Lúc này điện thoại hắn "ting" lên một tiếng cùng lúc đó cả đám tay sai của hắn chạy ùa vào bên trong, giọng nói của hắn ầm ồ vang lên
-" Bảo vệ Vương phu nhân " mặc dù bóng đen trong hắn có liên quan tới bà ta nhưng trong câu chuyện này bà ta hoàn toàn không nên vướng vào
-" Vương tổng, ngài nóng vội quá " Khắc Minh bị bao vây nhưng lúc này hắn đã không màng đến tính mạng mà cười lớn, hắn ta không khác gì một con dã thú sự thù hận thấy rõ trong đôi mắt hắn ta
-“ Tôi không nóng vội như thế, chỉ là do ngươi sơ xuất! “ hắn dừng lại nhìn sang Lincy đang bị cầm tay khống chế cười nhẹ -“ Kể cả cô "
_______
Tiếng súng vang lên khắp mọi nơi, mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa càng ngày càng đậm đặc, đèn điện trong phòng cũng mất bên trong chỉ còn một màu đen tối hun hút
-“ Có chuyện gì xảy ra vậy, em sợ nhất là bóng tối đó “ Mộc Quế cất giọng run run cố tìm kiếm các chị mình trong màn đêm
-“ Bình tĩnh đi, chị ở đây “ giọng nói thủ thỉ của Diệp Mỹ vang lên trấn an đi cơn sợ hãi của Mộc Quế rồi tiếp tục nói -“ Cậu còn đó chứ Nhi Nhi? “
Không một câu đáp trả nào, sự yên lặng này lại khiến cho tim của Diệp Mỹ đập mạnh
-“ Nhi Nhi? Cậu trả lời tớ đi.
Nhi Nhi! “ nỗi bất an bỗng dấy lên trong người, cùng lúc đó ánh đèn của căn phòng chợt bừng sáng cánh cửa cũng đã mở toang ra, Vương Tuyết cầm trên tay khẩu súng lục toàn thân dính đầy máu thở hổn hển đứng trước cửa nhưng xung quanh bóng dáng của cô đã biến mất hoàn toàn.