Vương Tuyết dựa lưng vào thành cửa điều hòa lại hơi thở khẩn trương mở lời
-“ Chúng ta rời khỏi đây thôi “
-“ Nhưng Nhi Nhi...!/chúng ta sẽ cố hết sức tìm cô ấy/ “ Diệp Mỹ muốn nói nhưng đã bị Vương Tuyết chen ngang, giọng nói kiên định chắc nịch khiến tâm tình Diệp Mỹ cũng yên ổn phần nào
Vương Tuyết lại nói tiếp -“ Biết dùng súng chứ? “
Diệp Mỹ chỉ biết lắc đầu, cô nào đã đụng tới những thứ đó.
Thấy vậy Vương Tuyết đưa cho Diệp Mỹ một con dao găm
-“ Là bác sĩ chắc có thể dùng dao “ rồi quay sang đưa một khẩu súng lục khác cho Mộc Quế
Đúng là có thể dùng dao nhưng Diệp Mỹ chưa từng dùng nó để giết người, hơn nữa Mộc Quế có thể sử dụng súng được sao?
Biết nỗi lo của Diệp Mỹ, Vương Tuyết lại nói tiếp
-“ Dùng để phòng thân, chúng ta hết thời gian rồi, mau đi “
Mặc dù tuổi tác có cao cũng không là trở ngại của Vương Tuyết, mỗi phát súng đều ngắm trúng vào điểm chết của bọn chúng không trật một centi nào, thao tác nạp đạn cũng chỉ trong nháy mắt.
Mộc Quế không thua kém gì, có lẽ đều nhờ Vương Tuyết dạy cho
Dù có đã đi ra khỏi căn phòng nhưng vẫn không xác định được đây chính xác là nơi nào, con đường đi giống như một con đường không có điểm dừng, chúng sâu và hạn hẹp, hai bên tường vốn được sơn màu trắng còn giờ đây chúng được họa tiết thêm màu đỏ tươi chói mắt trên các bức tường dài
Vương Tuyết và Mộc Quế đi trước, Diệp Mỹ cầm chặt trên tay con dao găm đi phía sau, sự hồi hộp này khó mà diễn tả được nó giống như đang phải chiến đấu giữa sự sống còn và cái chết vậy
Đi hết đoạn đường này là ra tới đại sảnh, nó không khác gì một ngôi nhà bình thường nhưng lớp bụi bên trên các đồ vật khá dày có vẻ như đã bị bỏ hoang khá lâu
Vẫn còn đang mải mê quan sát ngóc ngách của ngôi nhà, sự đề phòng cũng không có lúc này Mộc Quế mới kêu lên
-“ Chị Diệp Mỹ, sau lưng! “
Diệp Mỹ quay đầu lại đằng sau ngay lập tức, thấy ngay trước mặt là một người đàn ông đang cách mình khoảng chừng một cánh tay, trên tay gã cũng đang cầm một con dao và trong tư thế tấn công.
Diệp Mỹ mở to hai mắt nhìn gã ta chân tay mềm nhũn nhìn gã lao về phía mình
Một tiếng “đoàng” vang lên, chỉ trong thoáng chốc cả thân hình của gã gục xuống nền nhà, máu từ phần đầu gã cứ thế tuông ra tạo thành một vũng dưới chân Diệp Mỹ, trên gương mặt vẫn còn dính vài vệt máu
Vương Tuyết và Mộc Quế đều không thể nổ súng vì góc độ của bọn họ bắn đều có thể trúng vào Diệp Mỹ, chỉ còn trông cậy vào chính bản thân nhưng người ra tay không phải Diệp Mỹ mà là người khác
Đình Nhật cầm khẩu súng trên tay đứng cách đó không xa lên giọng
-“ Tôi thật sự buồn vì mọi người không báo tin cho tôi đó “
Bọn họ đều quay sang hướng giọng nói phát ra, Vương Tuyết thở phào
-“ Tôi không nghĩ cậu có thể giúp được gì “
-“ Đau lòng đó “ Đình Nhật giả vờ ôm lấy tim mình ra vẻ tủi hờn nhưng ngay sau đó lại quay trở về bộ dạng nghiêm túc -“ Tiếp theo chúng ta còn việc quan trọng để làm nữa “
-“ Chỉ có chúng ta? “ Diệp Mỹ bước từng bước tới gần, trên nền đất đều dính dấu giày màu máu đỏ tươi
-“ Đúng, chỉ có chúng ta “
-“ Còn anh Vương Hạo? “ Mộc Quế tiếp câu
-“ Chuyện khó nói lắm, cậu ta đang làm những gì cậu ta cần làm, việc còn lại là do chúng ta đảm nhiệm “
Không chần chừ gì thêm cả bốn người họ nhanh chóng ra khỏi nơi này, nhưng điều cần nhất bây giờ đó chính là vị trí của cô, không ai biết tung tích giờ đang ở đâu, biến mất không một dấu vết, không nghĩ ai có thể cao tay đến như vậy
Bỗng từ phía sau căn nhà họ nghe thấy tiếng động lạ, Mộc Quế và Vương Tuyết đồng loạt giơ súng lên nhưng lại bị Đình Nhật chặn lại, sau đó xuất hiện hai người đàn ông đi ra, một đen một nâu, toàn thân người đàn ông mặc đồ màu nâu kia đều có vết thương được người đàn ông mặc vest đen cõng trên lưng, từng bước đi về phía bọn họ
Vương Tuyết bỏ súng xuống chau mày quan sát kỹ hai người kia, tên vest đen khá trẻ, còn tên áo khoác nâu kia thì có chút đứng tuổi, khi họ lại gần hơn Vương Tuyết mới bất ngờ
-" Tô Hoằng Lưu? Tại sao hắn lại ở đây? Còn cậu nữa Phó Minh, tôi tưởng cậu ở cùng Vương Hạo "
-" Tô Hoằng Lưu là người của mình, còn Phó Minh là do cậu ta phái đến " nói xong Đình Nhật cởi chiếc áo khoác sơ mi bên ngoài xé ra thành từng mảnh dài đi tới băng lại vết thương cho Tô Hoằng Lưu
-" Bìa rừng phía Tây, mau nhanh lên mặc trời sắp lặn rồi " Phó Minh cầm điện thoại gõ một cách lưu loát vừa lên tiếng
-" Chúng tôi hiểu rồi "
Sau khi cho người xử lý và cấp cứu cho Tô Hoằng Lưu, bọn họ nhanh chóng lái xe đi về bìa rừng cùng với đám tay sai đã chuẩn bị sẵn, nơi được mệnh danh là "Rừng chết" vì số người bỏ mạng ở đây vô cùng nhiều, không bị giết thì cũng là tự tử, kể từ đó khu bìa rừng phía Tây trở thành khu vực cấm của thành phố
Ban đầu mọi người đều vì sự an toàn của Diệp Mỹ mà bảo cô ở lại nhưng Diệp Mỹ lại nhất quyết không chịu, dù gì cũng là bác sĩ biết đâu được có thể giúp trong việc hỗ trợ sơ cứu, hơn thế người bạn thân tri kỷ của mình đang gặp nạn Diệp Mỹ không muốn ở không chờ trận như vậy
_______
Tại Vương gia đã xảy ra vụ xung đột cực kỳ lớn, mùi máu tanh đậm đặc có ở khắp nơi, mùi thuốc súng vẫn còn vất vưởng, bây giờ nơi đây không khác gì một bãi tha ma, từ trong ra ngoài đều là xác chết.
Không khí trong đại sảnh vô cùng quỷ dị, hắn dùng khăn lau từng ngón tay thon dài đã nhuộm một màu máu, áo khoác ngoài cũng đã được cởi bỏ, nhìn Khắc Minh cùng Lincy đang bị đám tay sai bắt ép quỳ gối xuống không khác gì chủ nhân và con thú cưng không ngoan ngoãn
-" Tôi còn nghĩ tôi có thể giết được rất nhiều người, càng không nghĩ nó lại kết thúc nhanh như vậy " âm giọng trầm đặc lạnh lẽo của hắn vang lên, gương mặt vẫn không một chút biểu hiện nhưng cũng đủ cho đối phương cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ phát ra trong hắn
Không nói thêm một lời nào, hắn vứt bỏ chiếc khăn qua một bên rồi nhanh chóng lên xe, đi tới địa điểm mà Phó Minh đã gửi.
Đám tay sai cũng đã được phân chia đâu vào đấy, người tống giam, người yểm trợ, đây có lẽ là khoảnh khắc cuối cùng, hắn không thể nào vụt mất
Còn ba mươi phút nữa...!Mặt trời đã sắp lặn
Lái xe dù nhanh nhất có thể cũng đã mất năm mươi phút để tới nơi, đi sâu vào trong rừng tim hắn đập như đánh trống, sự hồi hộp pha lẫn lo sợ, hắn không muốn mất đi cô một lần nữa.
Bước chân hắn chuyển động ngày càng một nhanh vài phút sau cuối cùng cũng đã đi tới bìa rừng nhưng lúc này hắn như từ trên trần gian rơi xuống tận cùng của vực thẳm sâu không đáy
Mộc Quế ôm chặt lấy Vương Tuyết khóc to, cả hai đều ngồi bệt dưới đất.
Còn góc khác Đình Nhật cũng ôm lấy thân thể của Diệp Mỹ vào lòng, vẻ mặt nghiêm trọng hết mức, có thể thấy được nước mắt còn đọng lại trên gương mặt Đình Nhật
Hắn...lại tới trễ một lần nữa...!.