TỔNG TÀI CAO LÃNH CŨNG BIẾT YÊU

“Không, không có ý gì cả! Em chỉ muốn biết em trai anh có thể chăm sóc anh không. Nếu anh ấy có thể thì em cũng có thể. Đó là em trai anh, nhưng em là vợ của anh kia mà!” Tuyết Lạc giải thích.

Trái tim Phong Hàng Lãng lẫn lộn bao loại cảm xúc: người phụ nữ này đang muốn vào phòng y tế với anh trai Phong Lập Hân để cùng hắn tranh giành tình thân sao?

Hay là, cô còn có mưu đồ khác?

“Tại sao phải vào phòng y tế chăm sóc anh?" Hàng Lãng lạnh giọng hỏi.

Tuyết Lạc mím môi. “Chẳng qua là em cảm thấy so với em trai anh, em càng có trách nhiệm chăm lo cho anh hơn.” Sau đó hơi giận dỗi nói tiếp. “Nếu anh không muốn để em chăm sóc thì thôi, em lại càng nhàn hạ.”

“Được rồi, cả em và Hàng Lãng đều không cần lo. Có bác sĩ Kim là được rồi.”


Hàng Lãng dễ chịu duỗi tứ chi cường tráng, cơn nóng bức bối trên người cũng dần dần dịu bớt. Kết quả của việc đã lâu không có hơi đàn bà chính là vậy, với một người phụ nữ mưu đồ bất chính mà hắn cũng có hứng thú?

“Em muốn chung sống hòa thuận với Hàng Lãng, thì đừng thừa dịp anh đang chữa trị mà chạy về nhà mẹ làm loạn nữa! Được không?”

Hàng Lãng mượn thân phận Phong Lập Hân đánh tan ý định của Tuyết Lạc. Hắn không muốn phải vì cô mà tới Hạ gia tìm người một lần nữa.

“Được.” Tuyết Lạc ôn thuận trả lời. Nhưng sự thật là mọi tế bào phản nghịch trong cô đang gào thét ầm ĩ: những lời này, anh nên nói với em trai bảo bối của anh mới đúng!

Vậy là, Tuyết Lạc đổi cách nói khác, khéo léo lên tiếng. “Lập Hân, chúng ta xuống phòng ngủ ở tầng dưới đi.”

Xuống tầng dưới? Người phụ nữ này lại có cách gây sự mới gì đây?

“Tại sao?” Hàng Lãng lạnh giọng.

“Cái đó... công việc của Hàng Lãng kết thúc muộn, nhất định rất mệt mỏi, cho nên có lúc không muốn phải lên tận tầng ba. Chúng ta để phòng ngủ ở tầng hai cho cậu ấy dùng là hợp lý.” Tuyết Lạc ấp ủng nói.

“Vậy để nó ngủ ở phòng tầng một ấy, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?” Hàng Lãng thờ ơ đáp lại. Phụ nữ toàn đưa ra những lý do thật khó hiểu. Từ đầu đến cuối đều không phải chuỗi nguyên nhân - kết quả đáng tin.

“Nhưng phòng ở tầng dưới không có phòng tắm lớn mà em trai bảo bối của anh thích.” Tuyết Lạc không nhịn được mà nói. “Dẫu sao anh cũng đã là người có gia đình, không giống như trước đây, anh em anh có thể dùng bất cứ phòng tắm nào trong Phong gia.”

Người phụ nữ này vòng vo nửa ngày, chính là muốn mách với anh trai Phong Lập Hân chuyện hắn dùng phòng tắm ở phòng ngủ tầng hai rồi bị cô nhìn thấy bằng sạch?


Chuyện kia, rõ ràng Hàng Lãng hắn mới là người bị hại, bị cô chiếm tiện nghi, còn chưa lên tiếng mà cô ta đã lý sự.Xin nhắn nhủ với Phong Nhị thiếu gia: không phải người phụ nữ nào cũng hứng thú với thân thể trần trụi của anh đâu!

“Được rồi, anh sẽ nói với Hàng Lãng. Để nó chủ ý một chút, không tới phòng ngủ chính tắm nữa, nếu bị em thấy thì sẽ thiệt thòi.” Hãng Lãng thong dong nói.

Hắn thiệt thòi? Là cô thiệt thòi có được không? Ai thèm cấm cản gì chuyện Phong Hàng Lãng tắm rửa chứ? Phong Lập Hân này thật sự quá nuông chiều em trai rồi. Ở trong mắt anh, người vợ này căn bản không thể sánh bằng em trai bảo bối được.

Tuy trong lòng thật sự ủy khuất, nhưng có được lời này của Phong Lập Hân, tạm thời coi như Tuyết Lạc có thể ngủ yên.

Nhưng mà dường như có người lại chẳng ngủ ngon được như thế. Muốn ăn mà lại không ăn được.

Khi Tuyết Lạc thức dậy vào sáng hôm sau, lại phát hiện mình đang ngủ ngon lành trên chiếc giường tân hôn rộng rãi. Bên cạnh đã không còn bóng dáng Phong Lập Hân. Cô dĩ nhiên không thể biết, người cùng cô ngủ chung phòng đêm qua chính là chồng hợp pháp của cô, Phong Hàng Lãng.

Nghĩ tới một số chuyện đêm qua, Tuyết Lạc không kiềm chế được mà đỏ mặt. Cô thật không ngờ “chức năng” của chồng Phong Lập Hân vẫn còn rất tốt. Cô phải làm gì bây giờ? Áp lực vô hình đè nặng khiến cô thở dài.


Cô cứ nghĩ mình chỉ cần giúp đỡ, chăm sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày thật tốt là được, lại không nghĩ... A!

Bất quá, đêm qua người đàn ông kia không ép buộc cô làm chuyện vợ chồng! Nếu không cô sẽ sợ đến chết mất.

Trong lúc dọn giường, Tuyết Lạc phát hiện một đồ vật rơi bên gối. Nó có kích thước tương tự như đồng xu, giống như một món đồ công nghệ nào đó. Tuyết Lạc cầm lên nhìn một chút, không hề biết đây là máy biến đổi giọng nói mà Hàng Lãng vô tình làm rơi tối qua. Dán lên dây thanh quản, có thể thay đổi âm sắc của giọng nói.

Đây là cái gì? Tuyết Lạc nghi ngờ, cất vào túi quần jean. Sau khi rửa mặt liền đi xuống tầng.

Nhưng cô vẫn dậy muộn. Dì An nói, Hàng Lãng đã giúp Lập Hân ăn sáng xong rồi.

“Quản gia Mạc, bác xem đây là cái gì? Cháu nhặt được trong phòng, không phải là máy nghe trộm chứ? Nếu là nghe lén Lập Hân thì hẳn không phải cái gì tốt đẹp.” Tuyết Lạc cảm thấy nên nói với quản gia Mạc. Dẫu sao Phong Lập Hân cũng bị hãm hại đến tan nát thân thể. Có thể giữ được một cái mạng đã không dễ, cho nên mọi việc đều phải cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận