Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời


Trần Tử Huyên không thích người khác nhìn thấy mình khóc.

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt điều chỉnh hô hấp và ổn định lại cảm xúc của mình, lúc này mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
Nhưng khi vừa mới mở cửa cô đã đụng phải một người.
Trần Tử Huyên theo bản năng đẩy lồng ngực của đối phương ra, sau đó lùi lại một bước và ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc đó của cô nhìn người đàn ông trước mặt có chút ngạc nhiên và không dám tin.
Nguyễn Chi Vũ có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt đã khóc đỏ như mắt thỏ của cô.
“Trần Tử Huyên, sao mắt cô lại đỏ như vậy?” Lê Hướng Bắc từ phía sau đi tới hỏi rất tự nhiên.
Giọng nói này đã phá vỡ bầu không khí yên lặng đến lạ lùng này.
Trần Tử Huyên nghiêng đầu sang một bên không nhìn thẳng vào Nguyễn Chi Vũ nữa, mà ánh mắt cô hơi tránh né.

Sau khi đóng cửa phòng lại, cô xoay người sang bên cạnh và nhanh chóng đi ngang qua anh.

Nguyễn Chi Vũ bất giác đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, nhưng ánh mắt của Trần Tử Huyên rõ ràng không hài lòng cho lắm, cố hất tay anh ra để thoát khỏi anh.
Anh thấy cô chán ghét mình như vậy, thái độ lảng tránh này của cô khiến trong lòng anh hơi bất an, nên dùng hết sức kéo cô vào trong lòng.
Gò má của Trần Tử Huyên lại đụng phải khuôn ngực rắn chắc của anh một lần nữa, hơi thở bạc hà thơm mát của riêng anh xộc vào trong mũi cô.
Cô đã quen với sự mạnh mẽ và trói buộc của anh.

Tuy nhiên bây giờ các tế bào trong cơ thể cô đang bài xích sự thân mật như vậy, cô không muốn lại gần anh, mà cực kỳ chán ghét.
Trần Tử Huyên chưa bao giờ là một người phụ nữ nhu mì ngoan ngoãn, sắc mặt cô đanh lại, không hề la hét, ngược lại đôi môi mím chặt như thể không muốn nói chuyện với anh dù chỉ là một chữ, hai tay dùng hết sức vùng vẫy cố gắng đẩy anh ra.
Nguyễn Chi Vũ cụp mắt xuống và nhìn vào khuôn mặt cô chăm chú, thấy rõ từng biểu cảm tỉnh tế của cô thì càng trở nên cứng đầu hơn khóa chặt cô trong vòng tay của mình, như thể đang tranh đấu chống lại số phận vậy.
Anh dùng sức rất lớn, trong lòng lại vô cùng căng thẳng.

Cứ như vậy, hai người đều không có lên tiếng, họ đứng trước cửa phòng không ngừng giằng co triền miên.
Lê Hướng Bắc nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này của họ lập tức hối hận.
Anh ta thật sự không nên vội vàng tới đây.
Có vẻ như khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh rõ ràng đang kìm nén một chút cảm xúc, trong mắt Lê Hướng Bắc thì Nguyễn Chi Vũ coi như rất kiên nhẫn đối với Trần Tử Huyên, nếu như là người khác thì nào cho phép cô giãy giụa đánh trả như vậy.
Khi Lê Hướng Bắc vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng thì anh ta bỗng giật mình, chỉ nhìn thấy hai tay của Nguyễn Chi Vũ trực tiếp ôm người phụ nữ đang nổi loạn ở trước mắt lên.

Trần Tử Huyên dường như không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa, cuối cùng tức giận nói: “Buông tôi ra.”
Hai tay cô nắm chặt lại thành quyền và đấm vào vai anh, cố gắng đẩy anh ra.


“Buông tôi ra.”
“Tôi không cần anh quan tâm, buông ra đừng có chạm vào tôi.”
“Nguyễn Chi Vũ!”
Cô càng mắng thì lại càng nổi giận hơn, nhưng dù cô có đánh anh thế nào đi chăng nữa, anh đều không hề phản ứng lại.
Mãi đến khi cô tức quá mới hét lên tên của anh, thì lúc này anh mới dừng lại.

||||| Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh |||||
Hành lang của bệnh viện vang lên tiếng mắng chửi đầy giận dữ của cô, rất nhiều bệnh nhân, bác sĩ và y tá ở xung quanh đều tò mò nhìn về phía họ, khiến cho vẻ mặt của Trần Tử Huyên rất khó coi.
Cô tức giận ra sức giãy dụa đẩy anh ra một lần nữa.
Lần này bất ngờ cô lại thoát khỏi đầy dễ dàng và sau đó đứng vững trên mặt đất.
Nguyễn Chi Vũ vốn định muốn thả cô ra, nếu không làm sao cô có thể thoát ra dễ dàng như vậy.
Vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, cô đứng gần anh ngay trong gang tấc, cũng không nói thêm gì với anh nữa, mà xoay người sải bước rời khỏi.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ.
Lê Hướng Bắc cẩn thận đi tới bên cạnh anh, anh ta đoán rất có thể là do Trần Tử Huyên đã biết Nguyễn Chi Vũ giả vờ mất trí nhớ để lừa cô, vì vậy mới nổi giận.

Anh ta vừa muốn nói gì đó thì Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh lại lên tiếng trước với giọng điệu mơ hồ: “Đi xem vết thương trên cổ của cô ấy đi.”
Anh ta dừng lại một giây mới phản ứng lại, phía bên trái cổ của Trần Tử Huyên quả thật có một vết thương đã kết vảy.

Hôm qua anh ta đã để ý tới, còn trêu chọc hỏi cô là ai làm bị thương vậy, cô không trả lời.

Anh ta bảo cô đi bôi thuốc, cô cũng không thèm để ý đến.
Có lẽ vừa rồi Nguyễn Chi Vũ muốn ép cô đi chữa trị vết thương.

Vết thương trên cổ đó của Trần Tử Huyên trông cũng không nghiêm trọng lắm, đã kết vảy rồi, sẽ sớm lành lại thôi.
“Thật vậy sao?” Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ lạnh như băng, rồi sải bước đi về phía thang máy, anh nhìn thẳng về phía trước, đôi con ngươi sâu thằm chưa bao giờ cảm thấy bối rối và bất an như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận