Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời


Xe taxi dừng lại bên đường, hai người xuống xe đi vào trung tâm thương mại bậc nhất Đông Thành.
Trần Tử Huyên giật mình nhìn Chu Tiểu Duy, trên tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo nam lên rồi ném thẻ tín dụng ra ngoài, ngay cả có giảm giá hay không cũng không hỏi thêm một câu.

Cô thật sự sợ hãi thán phục việc thay đổi quá lớn của phụ nữ sau khi kết hôn.
Trước khi kết hôn, Chu Tiểu Duy mua đồ đều thích được ưu đãi, đừng nói đến việc cô ấy mua đồ không ép giá, thật sự là trời đất khó tha.
“Chu Tiểu Duy, thẻ cậu đang cà là của cậu đó.” Trần Tử Huyên cảm thấy cần phải nhắc nhở cô ấy một chút.
Chu Tiểu Duy rất bình tĩnh: "Mình biết.” Cô ấy lại lập tức lấy một chiếc cà vạt với giá năm ngàn tệ, Trần Tử Huyên nhìn thấy cô ấy dùng tiền hào phóng như vậy mới cảm thán: "Mình nhớ không lầm thì trước kia cậu từng nói tấm thẻ này là tiền dưỡng lão và mua quan tài của cậu mà.”
Đối với người từ nhỏ sinh ra được ăn ngon mặc đẹp thì số tiền này cũng chẳng là gì, nhưng với Chu Tiểu Duy mà nói, muốn thay đổi thói quen tiết kiệm của cô ấy từ trước đến giờ thật sự rất khó.

Sao hiện tại cô ấy lại trở nên phá của như vậy rồi? Nhân viên bán hàng của cửa hàng gói hai món đồ lại rồi mỉm cười đưa cho Chu Tiểu Duy.
Nhân viên bán hàng thích nhất những khách hàng hào phóng thế này, còn thuận tiện làm cho Chu Tiểu Duy tấm thẻ VIP bạch kim: “Cô thật biết nhìn hàng, nhãn hiệu quần áo của chúng tôi được nhà thiết kế nước ngoài thiết kế, đến từ Hà Lan, chế độ ưu đãi trên toàn cầu là giống nhau
Nếu như cô có cần gì nữa thì có thể trực tiếp gọi cho chúng tôi qua đường dây nóng, chúng tôi sẽ phái người tới phục vụ tận nhà.”
Rõ ràng Chu Tiểu Duy là khách quen của nơi này, cô ấy nở nụ cười ôn hòa hào phóng rồi nhận lấy hai túi giấy: “Chồng tôi rất thích nhà thiết kế của nhãn hiệu này.

Hiện tại số đo là vừa, nếu như sau đó anh ấy lại tăng cân thì tôi sẽ tìm các cô đến đặt may.”
“Ôi quý cô, chồng nhà cô chắc hẳn rất hạnh phúc mới cưới được một người vợ hiền lành thế này.” Nhân viên phục vụ nói thêm một câu, Chu Tiểu Duy chỉ cười một tiếng.
Hai người đi khỏi cửa hàng đồ nam, Chu Tiểu Duy hấp tấp nắm tay Trần Tử Huyên bay thẳng đến chỗ đồ điện: “Dao cạo râu mà Bùi Hạo Nhiên dùng là loại trong nước rất ít, không biết có còn hàng không đây.”
Trần Tử Huyên đi theo cô ấy, nhìn cô ấy mua sắm cho người đàn ông của mình cả một quá trình, xem ra Chu Tiểu Duy mua đồ cho người khác rất hào phóng, mà dáng vẻ của cô ấy lại rất vui.
“Cậu không cảm thấy đau lòng chút nào sao?” Trần Tử Huyên nhớ trước kia cô ấy mua thứ gì đắt là sẽ đau lòng vài ngày, còn lớn tiếng la hét muốn ăn uống điều độ để đỡ phải chi tiền, không thể phạm lại sai lầm.
“Không biết nữa, mình cảm thấy mua đồ cho người khác lại rất nhẹ nhàng.

Cũng không cần xoắn xuýt nhiều như vậy, cứ thích là mua thôi.” Chu Tiểu Duy rất thẳng thắn, cô ấy nở nụ cười ngại ngùng thẹn thùng: “Mỗi tháng Bùi Hạo Nhiên đều cho mình một số tiền riêng, mà chi tiêu của tớ trong nhà họ Bùi không tốn một đồng nào, tớ mua đồ cho bọn họ cũng là việc nên làm.”
Trần Tử Huyên nhìn thấy nét mặt đầy tình yêu của cô ấy, hẳn cô ấy thật sự rất yêu Bùi Hạo Nhiên.
Vả lại tính tình Chu Tiểu Duy mềm lòng lương thiện, đối với mình rất keo kiệt, nhưng đối với người khác lại rất rộng rãi.

Trên thế giới này luôn có một số người cảm thấy cho đi còn hạnh phúc hơn là nhận lại.
Càng thích nỗ lực vì người khác, càng thích cho người khác nhiều hơn, những người này thật sự vừa hiện lành vừa ngu ngốc.
“Đừng ngu ngốc mà chỉ đối tốt với người khác, cậu cần đối tốt với bản thân một chút.” Trần Tử Huyên không nhịn được cười cô ấy: “Cậu cưng chiều Bùi Hạo Nhiên như thế, sau này anh ta được voi đòi tiên thì làm sao bây giờ?”
“Cưng chiều chỗ nào… Không có đâu.” Chu Tiểu Duy ngượng ngùng đỏ mặt.
“Mỗi một người phụ nữ sau khi kết hôn đều muốn liều mạng mua đồ cho người đàn ông của mình.” Trần Tử Huyên ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Mình chưa từng mua thứ gì cho Nguyễn Chi Vũ hết.” Suy nghĩ thật lâu, cô không nhớ nổi mình đã từng mua cho anh thứ gì, hình như thật sự không có.
Chu Tiểu Duy giật mình: “Hả? Cậu chưa từng mua à?”
“Nguyễn Chi Vũ cũng không tặng quà gì cho mình.” Trần Tử Huyên cảm thấy chuyện này chẳng sao cả: “Trong nhà không thiếu gì hết, đám bác Phương sẽ để ý hộ.” Đại khái Nguyễn Chi Vũ là người trăm công ngàn việc, nhưng Bùi Hạo Nhiên đi công tác ở bên ngoài cũng sẽ thường mua cho Tiểu Duy một số món quà lưu niệm nhỏ.
“Anh ấy quá bận rộn nên không có lòng nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Cậu có thể tặng cho Nguyễn Chi Vũ một vài bộ quần áo, anh ấy nhất định sẽ rất vui đấy.” Chu Tiểu Duy vỗ vai cô cười mập mờ, bỗng nhiên mắt Trần Tử Huyên sáng lên, cô cảm thấy đây là ý kiến hay.
“Cậu nói xem, nếu như mình mua cho anh ấy một đống quần áo thì Nguyễn Chi Vũ có thể đồng ý để mình không cần tụ tập với những quý bà nhà giàu kia nữa không? Mình thật sự không muốn đi.” Bàn về chuyện dùng tiền này, Trần Tử Huyên không có chút áp lực tâm lý nào, cô cầm thẻ của Nguyễn Chi Vũ quẹt hăng say.
Chu Tiểu Duy không nhịn được nhắc nhở: “Cậu có cần hỏi trước Nguyễn Chi Vũ xem anh ấy thích kiểu nào rồi mới mua không?” Mua nhiều thì nhân viên bán hàng sẽ cho ưu đãi giao hàng tận nhà.
Trần Tử Huyên chụp hình mấy bộ âu phục gửi sang Wechat của Nguyễn Chi Vũ, thế nhưng đã mấy phút vẫn chưa được trả lời, bình thường anh cũng không hay dùng mấy mạng xã hội này.
“Không cần phải để ý đến anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thích.” Trần Tử Huyên cũng không thèm để ý mà cứ cà thẻ trả tiền.
Chủ nhật trên đường có rất nhiều người, đám Trần Tử Huyên rất sung sướng mua rất nhiều thứ.

Lúc các cô đi đến mức chân đã đau rồi, bọn họ đang chuẩn bị tìm một quán ăn gần đó nghỉ ngơi một chút thì đúng lúc trông thấy người quen.
“Người vừa rồi có phải là Lê Hướng Bắc không?” Cặp mắt sắc bén của Trần Tử Huyên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi vào quán bar.
“Chúng ta bảo anh ta mời ăn cơm đi.” Trần Tử Huyên đâu thể khách sáo với cậu chủ Hướng Bắc, cô lôi kéo Chu Tiểu Duy, chân sau lập tức đi theo anh ta vào quán bar.
Nhưng các cô vẫn chưa quen thuộc với các khu trong quán bar, ánh sáng bên trong lờ mờ, trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy Lê Hướng Bắc ở đâu.
“Chào cô, cho hỏi các cô đến uống rượu hay là tìm người?” Một anh chàng ở quầy bar thấy các cô rất lạ mặt.

Vả lại các cô mặc quần áo không giống tới uống rượu vui chơi mà còn cầm theo túi mua sắm, càng giống đi ngang qua tìm người.
“Tìm người.” Trần Tử Huyên nhìn quanh trái phải rồi hỏi một câu: “Người đàn ông vừa mới vào, tóc ngắn màu nâu đậm, mặc âu phục màu xanh đậm.”
“Hả? Các cô muốn tìm sếp Lê à?” Đối phương hơi giật mình, sau đó vẻ mặt gã ta trở nên do dự: “Hiện tại sếp Lê đang bận, các cô chờ ở đây một chút để tôi đi thông báo…”
“Chào cô, đồ đạc của các cô có thể tạm thời để ở đây.” Một nhân viên phục vụ khác ở quầy bar nghe nói các cô tìm Lê Hướng Bắc nên cũng tranh thủ thời gian tới chào hỏi.
Trên tay Trần Tử Huyên ôm một túi đồ nam, bên trong là một chiếc áo lông cừu.

Vả lại là kiểu ông già Noel màu đỏ chót, cô cảm thấy để Nguyễn Chi Vũ mặc vào nhất định sẽ rất vui mắt, vì thế cô mới cố ý chơi ác anh.

Mà cô còn định để nhân viên của cửa hàng đưa đến nhà họ Nguyễn cho anh.
“Không cần, túi này tự tôi cầm.” Cô cũng không có ý muốn ở lại uống rượu, cô định ở một lát rồi sẽ đi.
Nhân viên phục vụ trong quán bar dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn các cô, bọn họ cho đám Trần Tử Huyên ly nước trái cây, sau đó tản đi.
Chu Tiểu Duy xích lại gần bên tai Trần Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Có phải bọn họ nghĩ chúng ta là bạn gái cũ của Lê Hướng Bắc đang tìm anh ta tính sổ không… Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta là như vậy đó, ha ha.”
Chu Tiểu Duy xích lại gần bên tai Trần Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Có phải bọn họ nghĩ chúng ta là bạn gái cũ của Lê Hướng Bắc đang tìm anh ta tính sổ không… Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta là như vậy đó, ha ha.”
Trần Tử Huyên nhíu mày: ‘”Ý là bọn họ muốn chúng ta đợi uổng công ở đây sao? Định làm tốn thời gian của chúng ta à?” Cô đã được chứng kiến những chiêu trò và mánh khóe đuổi bạn gái cũ của Lê Hướng Bắc, đơn giản chính là bỏ mặc một bên không thèm để ý.
Quả nhiên các cô đoán không sai, chờ hai mươi phút mà vẫn không có người báo với Lê Hướng Bắc.
Trần Tử Huyên không có tính nhẫn nại, cô thở phì phò đi lại trước quầy bar: “Chờ mình tìm được Lê Hướng Bắc, anh ta nhất định phải chết!”
Chu Tiểu Duy cười trộm đi sau lưng cô, cậu Hướng Bắc này nhất định sẽ bị chỉnh cho xem.
Mặc dù chưa từng tới quán bar này, nhưng suy nghĩ cũng có thể đoán được Lê Hướng Bắc đến đây ăn chơi thì khẳng định sẽ đặt trước phòng đắt nhất.

Cho nên tìm ở khu khách Vip là không sai vào đâu được.
Cuối hành lang của khu VIP, phòng thứ hai đếm ngược từ dưới lên có một cánh cửa khép hờ.
Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Hôm đó tôi có nhắc chuyện để cô ấy làm từ thiện ở trước mặt ông cụ Nguyễn cũng là vì tốt cho cô ấy…” Đúng là Lê Hướng Bắc ở bên trong.
Đám Trần Tử Huyên bước nhanh hơn, cô muốn đột nhiên xông vào hù dọa anh ta một chút.

Nhưng mà làm cho các cô ngoài ý muốn đó là Bùi Hạo Nhiên cũng ở trong phòng, bọn họ còn đang tán gẫu.
“Có phải Chi Vũ bảo cậu quấn lấy Trần Tử Huyên đừng để cô ấy chạy đến chỗ Đường Duật cả ngày không…” Giọng nói của Bùi Hạo Nhiên lộ ra ý cười.
Lê Hướng Bắc lại thở dài: “Đúng vậy, Chi Vũ không thích cô ấy chạy đến chỗ Đường Duật.

Thế mà đầu óc của Trần Tử Huyên luôn cứng đầu không khuyên nổi, tôi đành phải cho cô ấy đi làm từ thiện cho bận rộn…”
Còn có một giọng nữ khác nói: “Tại sao Nguyễn Chi Vũ không nói thẳng với cô ấy?”
Lê Hướng Bắc chậc chậc một tiếng: “Với tính tình của Trần Tử Huyên, cô ấy nhất định sẽ ầm ĩ lên.”
Giọng điệu của Bùi Hạo Nhiên rất dịu dàng nói với người phụ nữ kia: “Chi Vũ không muốn để Trần Tử Huyên biết cậu ấy không tin tưởng cô ấy… Hôm qua cậu ấy còn bảo tôi tìm người lắp rất nhiều camera ẩn ở nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên thích nhất đến ao sen nên bên đó gắn nhiều nhất…”
“Làm sao nhà họ Nguyễn lại gắn nhiều camera như vậy?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
“Nghe nói là bên trong nhà họ Nguyễn đã xảy ra một chuyện, theo tin đồn là Trần Tử Huyên ra tay làm cô ba bị thương…”
Ầm một tiếng! Cửa phòng bị đá văng ra, tay phải của Trần Tử Huyên siết chặt túi mua sắm, sắc mặt cô tái xanh nhìn qua đám người trong phòng.
Hiện tại đám Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cũng bị giật nảy mình, bọn họ lập tức quay đầu nhìn ra cửa phòng.

Bọn họ nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện ở đây thì đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Hình như là quá tức giận nên Trần Tử Huyên cắn răng không nói chuyện, ngược lại là Lê Hướng Bắc chột dạ thấp thỏm lo sợ nhìn cô: “Trần Tử Huyên, sao cô lại tới đây? Là Chi Vũ bảo cô tới à?”.

????????????yện‎ chính‎ ở‎ _‎ ????R????????????R????‎ YỆN﹒????n‎ _
Trần Tử Huyên trừ đen mặt ra thì chỉ nhìn bọn họ không nói một tiếng, Chu Tiểu Duy ở sau lưng nhìn người trong phòng, thế mà cô ấy nhìn thấy Quan Lôi cũng ở đây.

Cô ấy ngạc nhiên không biết nói gì.

Bùi Hạo Nhiên dẫn Quan Lôi ra ngoài uống rượu nói chuyện phiếm với Lê Hướng Bắc ư.
Đầu óc Chu Tiểu Duy hỗn loạn, trông thấy trước mặt Bùi Hạo Nhiên bày một ly rượu tây.

Đây là rượu nồng độ cao, cô ấy đi lên trước theo thói quen: “Bệnh dạ dày của anh vẫn luôn không tốt, không phải em bảo anh đừng uống rượu sao?”
“Ra ngoài chơi uống một ly nhỏ không sao, không thì rất mất hứng.” Quan Lôi mở miệng trước tiên, giọng điệu cô ta vẫn bình thản.
Chu Tiểu Duy nghe cô ta nói như vậy thì nhất thời nghẹn họng, cảm xúc trong lòng cô ấy càng thêm rối loạn.
Ý là bình thường Bùi Hạo Nhiên không thích dẫn cô ấy ra ngoài gặp bạn bè, chính là vì cảm thấy cô ấy sẽ làm mất hứng và mất mặt anh ta sao?
Nghĩ như vậy nên ánh mắt phức tạp của Chu Tiểu Duy lập tức nhìn Bùi Hạo Nhiên ở bên cạnh cô ta, Bùi Hạo Nhiên lại mở miệng: “Tại sao em và Trần Tử Huyên lại đột nhiên đến đây?”
Chu Tiểu Duy cố gắng đè nén cảm xúc kích động: “Tại sao chúng em không thể tới?”
Bầu không khí trở nên càng thêm khó xử.
Lê Hướng Bắc vì hòa hoãn không khí mà cố nở nụ cười đi lên đằng trước: “Mau vào ngồi đi, vừa rồi hai người đi mua sắm à, mua thứ gì rồi… Lát nữa Chi Vũ cũng sẽ đến, các cô có đói bụng không? Tôi giúp hai người gọi vài món ăn…” Lời còn chưa nói hết, sau lưng có tiếng bước chân trầm ổn đến gần.
Sắc mặt Trần Tử Huyên càng thêm u ám, cô xoay người rời đi.
"Em đi đâu thế?" Nguyễn Chi Vũ đứng đối diện cô, cô lại nghiêm mặt nhìn thoáng qua anh.
Với tính tình của Trần Tử Huyên thì làm sao để ý đến anh chứ, sắc mặt cô càng thêm khó coi mà trực tiếp vượt qua anh.
Nguyễn Chi Vũ đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô nhưng không cẩn thận kéo trúng túi giấy làm nó hở ra, để lộ bộ quần áo nam ra ngoài.
Chiếc áo lông cừu ông già Noel màu đỏ thẫm rất dễ nhìn thấy.
"Nhìn cái gì, đây là mua cho Đường Duật!” Trần Tử Huyên rất dữ dằn, cô dùng sức kéo túi mua sắm vào trong lòng, giống như không muốn để anh đụng vào.
Nguyễn Chi Vũ nhíu mày nhìn cô.
Lê Hướng Bắc, Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi trông thấy hai người vợ chồng Trần Tử Huyên cãi nhau nên đều giật mình, không ai dám lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui