“Hoàng Phủ Luật! Anh chính là Hoàng Phủ Luật?”
Tiếng hét thất thanh của Thượng Vân Hi vọng xuống khiến Kỷ Huân Nhiên không khỏi kích động.
Tuy nhiên lời mà cô vừa thốt lên còn đáng kinh hãi hơn hết.
Hoàng Phủ Luật quả nhiên là còn sống?
Tiếng nổ súng vừa rồi rất có thể là do hắn gây ra.
Nếu là Hoàng Phủ Luật ra mặt áp chế, chắc chắn Viên Cảnh không phải đối thủ.
Hoàng Phủ Luật tuy rằng hung bạo, nhưng hắn đối với Thượng Vân Hi cũng là thật lòng, Kỷ Huân Nhiên không hiểu sao trong lòng ngược lại được thả lỏng.
Anh siết chặt khẩu súng lục trong tay, cảm thấy do dự.
Anh có nên ra mặt hay không?
Chỉ sợ liều lĩnh sẽ.
Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Kỷ Huân Dao vang lên, Kỷ Huân Nhiên không nhịn được liền tức tốc chạy lên phía trên.
Âm thanh tan tác vỡ vụn.
Mà cảnh tượng trước mắt...!
“Hoàng Phủ Luật!”
Kỷ Huân Nhiên nhìn bóng lưng của gã đàn ông cao to, nhưng đến khi hắn quay mặt qua thì lại vô cùng bàng hoàng.
Gương mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này Kỷ Huân Nhiên nhìn qua lại trông thấy Huân Dao đang bị treo lơ lửng dưới lan can, nguy hiểm vô cùng.
Còn Thượng Vân Hi lại đang bị Viên Cảnh dùng dao kề sát cổ.
“Anh hai! Cứu em đi.”
Kỷ Huân Nhiên kích động lao đến, “Viên Cảnh, điên rồi sao? Huân Dao là vợ của cậu.”
“Đúng vậy, tao đã điên rồi.”
Viên Cảnh nghiến răng dùng con dao cứa mạnh vào cổ của Thượng Vân Hi.
Thượng Vân Hi đau đớn la lớn, nhưng không dám manh động sợ sẽ chọc giận Viên Cảnh.
Máu từ cổ theo dọc con dao chảy xuống, khiến Kỷ Huân Nhiên vô cùng kích động.
Hoàng Phủ Luật đứng đó, vẻ mặt tựa như ác ma.
“Viên Cảnh! Rốt cuộc mày hôm nay phải chết.”
Viên Cảnh biết Hoàng Phủ Luật là người có thân thủ linh hoạt, hắn cầm súng, chắc chắn là không dễ uy hiếp.
Anh càng không biết hắn nên nghĩ gì.
Kỷ Huân Nhiên nhìn Huân Dao treo lơ lửng như thế rất không đành lòng, anh không muốn vô dụng nhìn bất cứ ai chịu tổn thương, cho nên lựa lời trao đổi với Viên Cảnh:
“Viên Cảnh! Mày muốn gì chứ? Tao sẽ giao ra hết, thả Vân Hi và Huân Dao ra đi.”
Viên Cảnh cười lạnh, “Dùng uy thế của mày gọi một chiếc trực thăng đến đây đi.”
Kỷ Huân Nhiên không hề do dự và làm theo.
Lúc này nhìn máu trên cổ của Vân Hi cứ chảy, anh đau đớn nói: “Lấy tao uy hiếp, thả Vân Hi ra đi, để cô ấy được băng bó vết thương.”
“Chảy chút máu không chết được đâu.”
Tiếng ‘tách’ kêu lên, Hoàng Phủ Luật đã nạp đạn vào súng, rất không để tâm đến việc làm vô ích của Kỷ Huân Nhiên.
Viên Cảnh sợ hãi, lấy thân của Thượng Vân Hi ra che chắn cho mình, “Mày muốn bắn tao? Hoàng Phủ Luật! Mày không chạy thoát khỏi đây được.”
“Vốn là muốn ôm nhau chết chung.”
Hoàng Phủ Luật nhắm súng bắn vào sợi dây thừng đang treo lơ lửng Kỷ Huân Dao, một phát liền bắn không trượt, sợi dây đứt, Huân Dao bị rơi xuống tầng lâu, Kỷ Huân Nhiên kinh hãi lao đến, lại nghe một phát súng nữa kêu lên, lúc anh quay lại thì thấy được Thượng Vân Hi đã ngã gục xuống.
Viên Cảnh bấn loạn liều lĩnh phóng xuống lan can, Hoàng Phủ Luật nhắm súng đuổi theo, âm thanh đạn va chạm vô cùng kinh người.
Kỷ Huân Nhiên từ trên này nhìn xuống, xác đinh Viên Cảnh vì một cú lao mình đã gãy chân, nằm ì một chỗ không thể tiếp tục chạy, mà Huân Dao cũng đã bất tỉnh.
Hoàng Phủ Luật tiến lại lan can, dứt khoát muốn bắn xuống giết chết Viên Cảnh thì bị Kỷ Huân Nhiên chụp tay ngăn lại:
“Giết hắn làm gì? Không lo bỏ chạy đi.”
Hoàng Phủ Luật cười lạnh, “Không nể tình cậu từng cứu giúp tôi, sớm đã bắn cho nát sọ.”
Kỷ Huân Nhiên hừ lạnh một tiếng, không muốn bận tâm liền chạy lại chỗ Thượng Vân Hi bế bổng lên và lao nhanh ra khỏi biệt thự.
Hoàng Phủ Luật mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng hắn đã không đuổi theo.
Kỷ Huân Nhiên kịp thời đưa Thượng Vân Hi đến bệnh viện cấp cứu, vì bị đạn bắn, chuyện huyên náo cuối cùng cũng đến tai cảnh sát.
***.