Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Sáng hôm sau.

Trên xe.

Thiên Nam cau mày bấm lại số điện thoại Bạch Viễn.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, …”

Giọng nữ máy móc lạnh như băng từ ống nghe truyền đến, khiến cho Thiên Nam một chút kiên nhẫn còn sót lại hoàn toàn mất sạch.

Bạch Viễn sao lại có thể không tiếp điện thoại?

Trong lòng hắn mơ hồ toát ra một vài cảm xúc lo lắng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng tắp.

Thiên Nam đột nhiên xuống xe, đi vào tiểu khu.

Lâm Lâm tiểu khu, nhà số 1.

Địa chỉ này là Bạch Viễn từng nói cho hắn biết, nếu như mình không có nghe nhầm.

Vì thế, Thiên Nam dựa vào cái gọi là cảm nhận phương hướng của hắn mà đi, không có GPS hướng dẫn, đành phải vác cái mặt liệt đi hỏi hai bác gái đang luyện công buổi sáng, cuối cùng rốt cục thần sắc quái dị đứng ở cửa nhà Bạch Viễn.

Thần sắc hắn chợt tắt, ấn lên chuông cửa.

Bạch Viễn đang chôn mình trong ổ chăn, thanh âm bên ngoài một chút cũng không hề lọt lỗ tai.

Nhưng mà tiếng chuông vẫn như trước vang lên, kiên trì đến nỗi làm cho vẹt cũng âm thầm bội phục.

Vẹt bất đắc dĩ, đành phải quạt cánh bay đến bên giường Bạch Viễn, mổ mặt của hắn.

Bạch Viễn hơi hơi có phản ứng, lại chỉ là lấy tay sờ sờ mặt.

Vẹt lại mổ, Bạch Viễn lại sờ.

….

Cuối cùng là chịu không nổi.


Bạch Viễn đành phải gian nan đẩy ra hai bên mí mắt nặng ngàn cân, sương mù dày đặc nhìn vẹt.

Sau đó hắn mới nghe được tiếng chuông cửa.

Bạch Viễn xoa huyệt thái dương, ngầm bực rốt cuộc ai mới sáng sớm tìm đến hắn.

Hắn chật vật trèo xuống giường, hôn mê nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa.

Chạm được tay cầm trên cửa, tay lại vô lực không làm được gì. Bạch Viễn cắn chặt răng, ý chí phá lệ ngoan cường dùng lực ấn xuống đem cửa mở ra một cái khe nhỏ.

Một người nam nhân đứng trước cửa, khí tràng rất lạnh.

Bạch Viễn xoa xoa mắt, thân mình tựa vào trên cửa trừng mắt nhìn người.

Tổng tài?

Không nhìn lầm đi?

Vừa mở cửa một cỗ mùi rượu nồng đậm liền xông vào mũi, Thiên Nam nhíu mày, một bàn tay đẩy cửa ra, đang muốn mở miệng.

Mất đi chỗ dựa trên cửa, Bạch Viễn mất trọng tâm chuẩn bị hướng mặt đất ngã xuống, Thiên Nam mâu quang lạnh lùng, tay mắt lanh lẹ tiếp được hắn.

Thân thể ấm áp nhất thời để cho trái tim hắn bị kiềm hãm.

Mùi thơm ngát hương vị độc đáo lượn lờ ở chóp mũi, Bạch Viễn cả kinh, bên tai đỏ bừng giống như có thể nhỏ ra máu, vội vàng đẩy ra Thiên Nam, tựa lưng trên cửa kéo xa khoảng cách hai người.

Thiên Nam ánh mắt u ám, lạnh lùng hỏi,

“Uống rượu sao?”

Rõ ràng là câu nghi vấn mà lại là giọng điệu của câu trần thuật.

Bạch Viễn nhanh nắm chặt vạt áo, nhắm mắt, cắn môi nói, “Thực xin lỗi ta đến muộn.”

Thiên Nam trong lòng xẹt qua vài tia tình cảm không rõ, thật sâu nhìn Bạch Viễn, “Vì cái gì uống rượu?”

Bạch Viễn không rên một tiếng.

Thiên Nam không có kiên nhẫn, không hiểu lửa giận từ đâu nhảy lên, âm thanh lạnh lùng nói.

“Không có việc gì liền nhanh chóng chuẩn bị rồi đi.”

Bạch Viễn hốc mắt có vài phần ướt, rõ ràng ngay cả đứng đều không vững, lại quật cường thẳng cái eo cong vẹo hướng vào phòng.

Vì cái gì ngươi luôn lạnh lùng như vậy.

Vì cái gì ngươi không thể tốt với ta một chút.

Thiên Nam đứng ở cửa, ánh mắt đen tối, môi giật giật lại nhẫn tâm cái gì cũng không nói.

Cũng không phải đi nhà Thiên Nam uy Bạch Thỏ, Thiên Nam trực tiếp chở Bạch Viễn đến công ty.

Ở trên xe, Thiên Nam móc ra một hộp thuốc ném cho Bạch Viễn, lạnh lùng mệnh lệnh, “Uống đi”

Lại đưa cho hắn một lọ nước.

Bạch Viễn sửng sốt, cũng không thèm liếc nhìn một cái liền không rên một tiếng nuốt xuống.

Hắn đang muốn mở cửa xuống xe, Thiên Nam lại cau mày đè xuống bờ vai của hắn.

“Đợi một chút lại đi, đừng dùng bộ dáng con ma men ảnh hưởng đến mọi người.”

Bạch Viễn ánh mắt ảm đạm, gục đầu xuống nghịch ngón tay.

Đợi một lúc lâu, Thiên Nam lúc này mới mở miệng.


“Đi thôi.”

Bạch Viễn cũng không quay đầu lại thẳng eo ly khai.

============

Kỳ thật đầu vẫn là đau, cổ họng cũng vẫn là sưng.

Nhưng tất cả chuyện này còn không phải là mình làm mình chịu sao.

Bạch Viễn cắn chặt răng ngồi ở trên vị trí.

Một phần văn kiện lại nghênh ngang để trên bàn làm việc của hắn.

Bạch Viễn nghi hoặc nhíu mày, đây không phải hôm qua chính mình đưa cho tổ trưởng sao?

Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tổ trưởng.

Tổ trưởng có vẻ như bề bộn nhiều việc, vội vàng giao việc vài câu liền cúp điện thoại. Nói là hắn chỉ cần sửa lại rồi đi giao cho tổng tài là được, còn nói hạng mục này trực tiếp giao cho hắn phụ trách.

Bạch Viễn kinh ngạc cúp điện thoại,

Hạng mục này không phải của Lý tiểu thư sao? Vì sao phải giao cho mình làm?

Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cầm bản kế hoạch đi tới văn phòng tổng tài, gõ lên cửa chờ đối phương trả lời.

Một chén nước lại đột nhiên hướng hắn đổ xuống.

Một ly nước đá lạnh.

Hắn quần áo ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.

Bạch Viễn kinh ngạc nhìn.

Lý tiểu thư thần tình phẫn nộ một tay cầm cái chén, một tay run rẩy chỉ vào mặt của hắn, thanh âm bén nhọn chói tai, “Ngươi thật là vô sỉ!”

Bạch Viễn cắn răng nhìn nàng, lạnh lùng nói,

“Ta vô sỉ? Ngươi dội cho ta một chén nước còn muốn nói ta vô sỉ?”

Lý tiểu thư giận sôi gan, hung hăng trừng bản kế hoạch trong tay hắn, ánh mắt giống như hận không thể đem Bạch Viễn chém thành ngàn mảnh.

“Bạch Viễn ngươi thật là vô sỉ! Kế hoạch của người khác ngươi cũng muốn tranh?”

Bạch Viễn đang muốn mở miệng, cửa phòng tổng tài lại đột nhiên mở ra.


Thiên Nam đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hai người bọn hắn.

Bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết lành lạnh, Bạch Viễn ăn mặc vốn là không nhiều lắm, bị nước hắt vào như vậy, nhịn không được liền lạnh run lên.

Lý tiểu thư hung hăng giật lấy bản kế hoạch trong tay Bạch Viễn, lòng đầy căm phẫn đưa cho Thiên Nam, “Tổng tài, bản kế hoạch này phải…”

Thiên Nam trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, một phen cầm bản kế hoạch, ném vào trong thùng rác.

Lý tiểu thư ngạc nhiên.

Thiên Nam ánh mắt sắc bén liếc ngang Lý tiểu thư, trong lúc đối phương còn đang ngu ngơ, một phen nắm lấy cánh tay Bạch Viễn kéo đi.

Bạch Viễn mâu quang ảm đạm, hạ xuống lông mi.

Cho nên, đây là không tin mình sao?

Thiên Nam thậm chí không quay đầu nhìn hắn một cái, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người không nói lời nào lôi kéo hắn mãi đến tận xe của mình.

Bạch Viễn trong lòng lành lạnh, giống như trái tim bị đình chỉ, hai mắt luôn luôn vô thần nhìn chằm chằm đầu ngón chân.

Thiên Nam nhướng mày, cởi xuống áo khoác, khoác lên trên người Bạch Viễn.

Bạch Viễn trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

“Đi vào.”

Thiên Nam lạnh lùng mệnh lệnh.

Bạch Viễn sửng sốt, lại cắn môi bất động.

Thiên Nam thấy hắn bất động, đột nhiên nắm cằm của hắn bắt buộc hắn nhìn mình, trong giọng nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

“Nghe không hiểu ta nói chuyện?”

Bạch Viễn ngực chợt thắt lại, cũng không biết chính mình tức giận cái gì, giãy ra, xoay người muốn đi.

Thiên Nam nhướng mày, cũng không biết cái gì xúi giục, kéo lấy Bạch Viễn liền hung hăng hôn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận