Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát


Cố Thanh Trì ngồi gần cô thêm một chút, đưa tây lần nữa ôm lấy cô, để cô tựa đầu vào vai mình, dịu dàng an ủi:
"Thiên Minh Chắc chắn sẽ không sao, tôi sẽ cử người khắp nơi tìm kiếm tin tức của cậu ta, cậu ấy chắc chắn sẽ không có có chuyện gì, không lâu nữa hai người sẽ lại đoàn tụ, đừng buồn như vậy."
Tần Thiên Lan có chút dỡ khóc dỡ cười, không ngờ hắn lại hiểu nhầm thành cô vì anh trai mà bi thương.

Nói gì thì cô có thể chắc chắn ông Anh kia của cô sẽ không có gì sảy ra, bất quá vì sao mất tích lâu như vậy thì cô chịu.

Dù gì tên kia cũng tuyệt đối không để anh trai cô sảy ra chuyện, cô lo lắng gì được kia chứ.

"Em dự định giải quyết tên nhóc ra đó sao."
Cố Thanh Trì đột nhiên lên tiếng hỏi, hỏi thì hỏi còn luôn tiện đẩy cô ra khỏi người mình, khiến cho Tần Thiên Lan có chút hụt hẫng.

Cô nghiến răng nói: "Đương nhiên là sống không bằng chết rồi."
Cố Thanh Trì cảm thấy cô có thể là tức giận hai người kia mà thôi, ai mà biết được cô chẳng qua chỉ giận cá chém thớt mà thôi, ai bảo hắn nhắc đến hai người kia làm gì.

Cố Thanh Trì quả thật rất biết cách phá hỏng bầu không khí mà.

"Được rồi, đừng tức giận, chuyện này anh sẽ giúp em giải quyết, yên tâm đi.

Tối nay em ngủ ở đây đi, tôi đi sang phòng khác.

Cũng không thể hỏng thanh danh của em được."
Hắn nói là làm, vừa nói xong một chút do dự cũng không có, đứng len dự định rời đi, liền bị một bàn tay nhỏ kéo vạt áo lại.

Cố Thanh Trì quay người đối diện với cô, nhìn thấy cô gái nhỏ mới vừa rồi còn nghiến răng, nghiến lợi, lúc này vậy mà dùng ánh mắt ngấn nước nhìn hắn, tựa như chú mèo con bị người bỏ rơi vậy, vô cùng đáng thương.

Khiến cho hắn không biết phải làm sao bây giờ, lúc này đi cũng không được, muốn ở lại cũng không xong.

"Bé con, sao vậy." Cố Thanh một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô, tay sờ lên đầu cô vô cùng dịu dàng.

Tần Thiên Lan cuối đầu, nhỏ giọng nói, giọng cô nhỏ đến mức suýt chút hắn đã không nghe thấy cô đang nói gì luôn rồi.

"Có thể đừng đi không."
"Hả." Cố Thanh Trì hỏi lại.

"Không có gì.

Tứ ca ngủ ngon." Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn cười tươi, trả lời.

"Vì sao." Hắn hỏi lại.

"Cái gì vì sao ạ."
"Vì sao em lại hỏi tôi có thể đừng đi không."
Tần Thiên Lan nghe hỏi, đôi vai nhỏ kẻ rung lên một cái thật nhẹ, giọng nói trong trẻo khe khẽ đáp lại hắn:
"Em sợ."
Phụt...!
Hắn nghe thấy cô nói thế, đột nhiên nhịn không được bật cười thành tiếng, nếu như lúc này người trong công ty mà có mặt tại đây, nhìn thấy tổng tài nhà họ vậy mà lai bị một câu nói của một cô gái chọc cho cười, có thể nào bọn họ sẽ bị dọa cho thăng thiên luôn không.

Quả nhiên thế giới này thật là đáng sợ mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra được, lúc này trong nội tâm Tần Thiên Lan đang không biết nên diễn tiếp tiểu bạch liên hoa như thế nào, còn chưa nghĩ ra được diễn biến tiếp theo.

Đã bị tiếng cười của ai kia chọc cho tức hoạn, hai má cô phồng lên như chú mèo ba tư đang xù long khi bị người khác chạm vào.

"Hừ."
Cố Thanh Trì vẫn còn chưa có cười xong, đã nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh hừ một tiếng vô cùng tức giận, hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống buồn cười trong lòng mà xoa đầu cô:
"Được rồi, nha đầu như em có phải là bị chiều hư rồi hay không, cô gái mạnh mẽ đâu rồi, một người chấp cả đám thanh niên tận hơn mười mấy người ngày xưa đâu rồi, tại sao lúc này lại đột nhiên biến thành tiểu bạch thỏ đáng yêu vậy, thật buồn cười quá đi mất."
"Anh còn cười được, hừ." Tần Thiên Lan so với vừa rồi còn tức giận hơn, cái gì mà một người chấp mười mấy người kia chứ.

Đừng có ở đó xuyên tạt cô như vậy có được không?
Cố Thanh Trì lần này lại không cười cô nữa, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý mang đến một bộ đồ ngủ.

Đã vậy còn đưa cho cô lý sữa nóng, dỗ không khác gì đang dỗ trẻ con đi ngủ vậy, có điều lần này Tần Thiên Lan không chỉ tức giận bình thường mà là vô cùng tức giận.

Tên này không chỉ cười nhạo cô, mà còn dùng cái ánh mắt, hành động của bật cha hiền đó đối với cô, thật tức chết người mà.

Hoá ra Cố Thanh Trì không chỉ xem cô như đứa em gái của bạn học, mà còn xem cô như đứa con gái ruột mà đối đãi.

Cố Thanh trì quả thật chấp nhận cùng cô ở lại một đêm, nhưng hắn được khách sạn kê thêm một chiếc giường tự mình nằm ngủ vô cùng ngon giấc, Tần Thiên Lan ngược lại gì tức giận mà cả đêm ngủ cũng không ngủ, hai mắt nhìn Cố Thanh Trì tựa như thánh tăng không vướng bụi trần nằm giường bên cạnh mà muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Mãi cho đến tận gần sáng cô mới chợp mắt được một chút.

Còn chưa ngủ được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng vang lên, Cố Thanh Trì vốn đang nằm bên cạnh đã biến mất không thấy đâu.

Cô còn tưởng hắn ra ngoài mua đồ ăn quên mang chìa khóa, vui vẻ khoác áo ra mở cửa, bất quá người been ngoài lại không phải là Cố Thanh Trì mà là một người khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui