Tổng Tài Chiều Vợ Có Chút Ngọt Ngào


Tất cả sự tự tin của Hà Ninh giờ đây trở nên mong manh, cô cố gắng kìm nén nước mắt để không bật khóc.

Mắt cô đỏ hoe.

“Hà Ninh, xin lỗi em.

Đêm qua công ty có chút việc đột xuất, anh không kịp đến tìm em...” Giọng Tạ Dịch Hào đầy áy náy, anh đặt tay lên vai Hà Ninh.

Đêm qua, anh đã định đến gặp Hà Ninh, nhưng Hà Mạn Ni, với sự nhiệt tình và thân thể quyến rũ, đã khiến anh nán lại.

“Là lỗi của em...” Hà Ninh chớp mắt, những giọt nước mắt trong veo lăn dài, “Đêm qua em...”

Cô rất muốn lao vào vòng tay của Tạ Dịch Hào, khóc nức nở.

Nhưng cô biết, giờ đây cô không còn xứng đáng với anh nữa, cô không còn đủ tư cách.

“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Tạ Dịch Hào nhẹ nhàng hỏi, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nhưng trong ánh mắt anh lại hiện rõ chút không kiên nhẫn, chẳng phải chỉ là bệnh thôi sao, có gì mà phải khóc lóc?

Nước mắt của Hà Ninh rơi nhiều hơn, cô khóc không thành lời.

Tạ Dịch Hào đỡ cô ngồi xuống: “Anh biết em không thoải mái vì bệnh tật.


Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho em.

Hơn nữa, Mạn Ni đã nói sẽ hiến thận cho em.

Ngoan nào, uống thuốc hôm nay đi.”

Hà Ninh cầm lấy thuốc và uống.

Cô đã quyết định không giấu Tạ Dịch Hào, anh là vị hôn phu của cô, anh có quyền được biết.

Còn về chuyện hôn ước, cô sẽ tự mình tìm đến trưởng bối nhà họ Tạ để nói rõ và hủy bỏ.

Thật ra, sau khi biết tình trạng sức khỏe của mình, cô đã không còn ý định kéo Tạ Dịch Hào và gia đình anh vào khó khăn này...

Nhận được sự quan tâm và tình cảm chân thành của Tạ Dịch Hào, cô đã thấy mãn nguyện rồi.

“Dịch Hào, thật ra đêm qua...” Hà Ninh gom hết can đảm mở lời.

“Chị!” Hà Mạn Ni từ xa gọi lớn, rồi chạy tới, kéo tay Hà Ninh, “Chị, anh rể tương lai, hai người đang nói gì thế?”

Cô nắm lấy tay Hà Ninh, nhưng ánh mắt lại lượn lờ trên người Tạ Dịch Hào, liếm môi, tỏ rõ sự quyến rũ đầy táo bạo với anh.

Tạ Dịch Hào tiến lên, ôm lấy vai Hà Ninh, còn tay kia thì bóp mạnh vào eo Hà Mạn Ni.


Hà Ninh hoàn toàn không biết chuyện này, tâm trạng rối bời khiến cô không thể tập trung.

Sự xuất hiện của Hà Mạn Ni làm Hà Ninh phải nuốt lại lời định nói.

Trước mặt em gái, cô cảm thấy khó xử và không thể nói ra sự thật.

Hơn nữa, cô không muốn em gái lo lắng cho mình.

“Hà Ninh không khỏe, để cô ấy về phòng nghỉ ngơi.

Đừng nghĩ nhiều quá, ngủ một giấc sẽ khỏe hơn.” Tạ Dịch Hào dìu Hà Ninh vào phòng bệnh.

Hà Ninh nhắm mắt lại, thường thì sau khi uống thuốc, cô có thể ngủ được.

Nhưng hôm nay, tâm trí cô rối bời, không thể nào chợp mắt.

Để không làm Tạ Dịch Hào và Hà Mạn Ni lo lắng, cô cố gắng nhắm chặt mắt.

Cô nghĩ, nếu mình ngủ rồi, họ có thể ra ngoài nghỉ ngơi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hà Ninh nhận ra họ vẫn chưa rời đi.

Ngược lại, Hà Mạn Ni tiến đến, đưa tay chạm vào mặt cô.

Hà Ninh cảm động, tình cảm của em gái dành cho cô, cả đời này cô sợ rằng không thể đáp trả hết.

“Cô ấy ngủ rồi.” Giọng nói ngọt ngào và ngây thơ của Hà Mạn Ni bỗng trở nên sắc bén và chói tai.

Hà Ninh đang cảm thấy lạ lùng thì nghe thấy tiếng Hà Mạn Ni mở khóa túi, rồi đổ hết mọi thứ ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận