Tổng Tài Chiều Vợ Có Chút Ngọt Ngào


Nghĩ đến cổ phần, Hà Ninh chợt nhớ ra, tối qua cô đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, và đặt nó trên bàn trong phòng khách sạn.


Vì sáng sớm rời đi quá vội vàng, nên hợp đồng cổ phần đã bị bỏ quên ở phòng khách sạn.


Không được, không thể để Hà Mạn Ni có được bản hợp đồng cổ phần đó!

Cô nhất định phải nhanh chân lấy lại, tránh rơi vào tay của Hà Mạn Ni.


Hà Ninh vội vã chạy đến khách sạn.


Tìm đến quầy lễ tân khách sạn và yêu cầu đặt lại phòng tối qua, cô mới phát hiện ra rằng tối qua mình đã đi nhầm phòng, vốn đặt ở tầng mười bảy nhưng lại vào tầng mười tám.


Mà căn phòng đó đã được người khác đặc biệt đặt trước từ lâu, cô hoàn toàn không thể đặt được.


Người đã đặt căn phòng đó hiện tại lại không có mặt.



Không còn cách nào khác, cô đành phải ở lại khách sạn chờ đợi, đợi chủ nhân của căn phòng đó quay lại.


Hà Ninh gọi một ly cà phê, ngồi chờ đợi với tâm trạng bồn chồn.


Cô cầm ly cà phê, nghĩ về những chuyện đã xảy ra suốt một ngày một đêm qua, ánh mắt ngây dại.


“Hà Ninh, hóa ra cô ở đây.

” Một giọng nói the thé, chua ngoa bất ngờ vang lên khiến Hà Ninh bừng tỉnh.


Cô ngẩng đầu lên nhìn, là kế mẫu Trần Phù Phân, ăn mặc giàu sang phú quý, cùng với con gái riêng của bà ta, Hà Lộ, ngồi xuống đối diện cô.


“Thật là không có lễ phép, thấy mẹ tôi mà không chào hỏi một câu.

” Hà Lộ mặc bộ đồ lòe loẹt, đôi môi đỏ chót bĩu lại, ngồi xuống nói, “Dù sao bao năm qua ở nhà họ Hà, mẹ tôi cũng không bạc đãi cô đâu.



Khóe môi Hà Ninh nở một nụ cười lạnh: “Không giết chết tôi đã là không bạc đãi rồi sao?”

Nghĩ đến việc Trần Phù Phân đối xử tệ bạc với cô và Hà Mạn Ni, từ nhỏ đã cắt xén ăn mặc, thường xuyên mắng chửi đánh đập, lòng cô đầy giận dữ và cay đắng.


Nhưng nghĩ đến người em gái ruột thịt mà cô đã dùng cả mạng sống để bảo vệ từ nhỏ, Hà Mạn Ni, lại trở thành kẻ cùng một giuộc với Trần Phù Phân, khuôn mặt tái nhợt của Hà Ninh ửng lên một chút đỏ hồng vì phẫn nộ.


Cô siết chặt nắm đấm.


“Hà Ninh, dì đến tìm con là thực sự quan tâm đến sức khỏe của con.


” Trần Phù Phân cười giả tạo, vỗ nhẹ lên tay cô.


Hà Ninh tránh né, rụt tay lại.


Trần Phù Phân lần này không để ý, ngược lại còn “thiện ý” nói: “Dì đã tìm hiểu về bệnh tình của con rồi, bệnh này, dù có thay thận hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Trong tay con, vẫn còn giữ lại cổ phần mà mẹ con năm đó để lại đúng không? Dì đến là muốn nói với con rằng, cổ phần này, con nên sớm giao ra đây, để dì và ba con giữ giùm, cũng tránh cho con nếu chẳng may… chẳng may xảy ra chuyện gì, thì người khác được lợi.



Nghe đến lời của Trần Phù Phân, đôi mắt Hà Ninh ánh lên chút bi thương.


“Đúng vậy, đúng vậy, bao năm qua, ba mẹ nuôi cô khôn lớn không dễ dàng gì, sau này cũng không mong cô hiếu thuận, chỉ cần chuyển nhượng cổ phần cho ba, coi như là trọn đạo làm con rồi.

” Hà Lộ tiếp lời.


Cổ phần là do mẹ ruột để lại cho cô, mấy năm nay, Hà Ninh cũng nỗ lực quản lý công việc của công ty.


Nếu chuyển cho cha, chẳng khác nào gián tiếp đưa cho kế mẫu và em gái kế, nên trước giờ Hà Ninh vẫn chịu đựng áp lực lớn, không chịu ký tên.



Cô chỉ muốn trao tất cả cho em gái ruột Hà Mạn Ni.


Hà Ninh nhắm mắt lại, cố ép những giọt nước mắt trong veo trào ngược vào trong.


Sự toan tính của kế mẫu và em gái kế chỉ khiến cô thêm phần phẫn nộ và buồn cười.


Còn sự phản bội của Tạ Dịch Hào và Hà Mạn Ni mới thực sự đâm vào tim cô một lỗ hổng lớn, máu chảy đầm đìa, chỉ cần khẽ động đã đau thấu tận xương tủy.


Dù là ai, muốn có cổ phần, vĩnh viễn là điều không thể!

“Tôi chưa chết nhanh như vậy đâu, các người đừng phí công vô ích.

” Hà Ninh khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, kiên quyết từ chối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận