Tổng Tài Có Bệnh Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý


Dạ Nguyệt choáng ngợp với những gì cô đang nhìn thấy.

Trước mắt cô là Tử Cấm Thành, gặp gỡ Tử Cấm Thành là một ấn tượng không thể phai, đủ để cô cũng như du khách phải thốt lên vì choáng ngợp.
Tử Cấm Thành mặc dù được xây dựng cách đây đã rất lâu nhưng thành vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp, quyền uy, đồ sộ của mình nhuốm lên đó chút màu huyền bí rất thu hút.
" Tử Sâm! vừa đặt chân vào thành, tôi có thể cảm nhận được hết sự rộng lớn của nó, nơi đã xảy ra biết bao sự kiện trọng đại trong lịch sử Trung Hoa "
" Ừ! trong Tử Cấm Thành, nguy nga nhất phải kể đến điện Thái Hòa, đây là nơi vua chúa nhiếp chính cai quản việc nước.

Đồ đặt trong điện đều được trang trí hình rồng biểu tượng cho thiên tử "
Dạ Nguyệt ngây ngớt lắng nghe lời giải đáp từ hắn, người đàn ông này hôm nay nói nhiều hơn rồi, có phải đó là vì cô không.

Cô mỉm cười nắm lấy tay hắn.
" Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta mau vào khám phá thôi "
" Ừ "
Hắn rất biết điều mà để cô tùy ý nắm tay, nhưng thực ra lồng ngực bên trái của hắn sớm đã đập phịch muốn bay khỏi, cô cũng có cảm giác không khác gì hắn là bao nhưng cô không thể để hắn thấy biểu hiện của cô.
" Tử Sâm! Anh giúp tôi chụp tấm hình được không "
" Ừ, chụp bằng điện thoại của tôi được chứ "
Cô ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý với hắn.

Vương Tử Sâm nhìn người con phía trước hắn bắt gặp nụ cười rạng tươi của cô, thật khiến hắn xao xuyến, thật muốn chạy đến giấu kín cô ở trong lòng hắn.

Thật là ấu trĩ mà, hắn vậy mà đã muốn chiếm giữ cô là của hắn, Vương Tử Sâm khẽ tự cười chế giễu chính mình.
Dạ Nguyệt thấm mệt rồi mới khởi hành về lại Giang Tô, ngồi trong xe đột nhiên cô hỏi hắn.
" Phải rồi Tử Sâm, tôi nghe Thư ký Mạc nói thường thường cuối tuần anh vẫn làm việc, anh bận như vậy mà vẫn đưa tôi đi chơi, thực sự không sao chứ! "
Vương Tử Sâm vẫn tỏ ra bình thản mà trả lời nhưng trong lời nói có vẻ là trêu ghẹo.
" Tôi bận với cả thế giới chỉ rảnh với mỗi mình em thôi "
Khuôn mặt cô đã bắt đầu đỏ bừng lên, nhưng hắn vậy mà cũng biết nói những lời trêu ghẹo này ư! tuy đã đỏ mặt nhưng cô vẫn phản kháng.
" Vương Tử Sâm! anh đừng có ghẹo tôi "
" Không ghẹo, lời tôi nói là sự thật "
Đúng vậy, lời lúc nãy không chỉ để trêu mà là thật, Dạ Nguyệt bất giác câm nín không một lời phản bác nào, trên đường về không một ai nói thêm câu nào.
Vương Tử Sâm chở cô về lại chung cư rồi hắn cũng về thẳng biệt thự Vương Nguyệt.

Hắn vừa về đến, Châu quản gia hất hãi chạy về phía hắn rồi bà ngập ngừng thông báo.
" Ông...Ông chủ! Vương phu nhân đang đợi ngài ở bên trong ạ "
Vương Tử Sâm nghe Thẩm Dao đến đây liền nổi cơn tức giận, hắn cuộn tay thành nắm đấm các gân xanh cũng vì thế mà trổ lên, hắn điên tiết lớn tiếng quát Châu quản gia.
" Chưa được sự cho phép của tôi mà bà cả gan cho bà ta vào nhà tôi "
Châu quản gia sợ hãi đến khuôn mặt tái mét, cả cơ thể run rẩy lời nói cũng ngập ngừng.
" Ông...Ông chủ, thứ lỗi cho tôi đã làm việc bất cẩn.

Nhưng...!nhưng Vương phu nhân đã ra uy với tôi nên...!nên..."
" Được rồi, bà đi làm việc của bà đi "
" Vâng, ông chủ "
Châu quản gia cung kính cúi đầu chào hắn rồi lùi bước rời đi.

Vương Tử Sâm hít hơi thật sâu cố gắng kiềm nén bình tĩnh lại, kiềm nén không để bản thân phải ra tay đánh người.

Hắn đi vào nhà thấy Thẩm Dao ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, hắn đi lại ngồi vắt chéo chân đối diện với bà Vương.
" Gan của bà cũng to nhỉ! dám uy hiếp người của tôi "
Vương phu nhân bắt gặp ánh mắt đục ngầu của hắn liền sợ hãi, bà cuống quýt nói.
" Không...không phải đâu Tử Sâm, tại Châu quản gia không cho mẹ vào nên mẹ mới ra uy với bà ấy một chút "
" Ra uy? Ha, ở đây là Vương Nguyệt không phải Thục Uyển, bà có quyền gì mà dám ra uy với người làm của tôi.

À, lúc trước tôi đã nói bà đừng bao giờ đến đây rồi cơ mà "
Thẩm Dao bấu tay chặt vào váy, bà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn bà chỉ có thể cúi gằm mặt xuống nói.
" Tử Sâm đừng lạnh nhạt với mẹ nữa có được không, mẹ biết lỗi rồi, mẹ đã ân hận suốt năm qua, mẹ đến đây để mong con tha thứ cho mẹ "
Vương Tử Sâm híp mắt lại, đôi mắt màu hổ phách đã nhuộm thành đỏ hắn như mất bình tĩnh gầm lên trong rất đáng sợ.

" Tha thứ, bà đang nói chuyện cười gì vậy? Nếu tôi có tha thứ cho bà thì Anh hai tôi có thể về nước không, cũng tại cái quá khứ chết tiệt của bà mang lại cho anh hai tôi, khiến anh ấy phải trốn trui trốn rủi cái quá khứ bên nước ngoài.

Bà kêu tôi tha thứ cho bà kêu gì đây, Hả! "
Vương phu nhân sợ hãi đến nỗi khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, bà mím môi lấy hết can đảm nhìn hắn.
" Tử...Tử Sâm! mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi mà, mẹ...!mẹ rất nhớ Tử Thần anh hai con "
Vương Tử Sâm đứng dậy đưa ánh mắt lạnh lùng mà xa cách nhìn Vương phu nhân.
" Tôi không muốn nhìn thấy mặt bà nữa, bà có thể về rồi "
" Mẹ..."
" Sao? bà thích tự đi hay thích tôi đích thân đưa bà ra cổng "
" Mẹ...!mẹ tự đi được rồi "
Vương phu nhân vội phản ứng, bà đứng dậy tự rời đi.

Đợi khi bà khuất bóng hắn đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, hắn cảm thấy trong người chỗ nào cũng thấy đau nhưng đau nhất vẫn là nơi lòng ngực trái của hắn.
Thẩm Dao trước khi quen biết Vương Quốc Thiên tức là Vương lão gia, bà từng có con với người đàn ông khác cũng là mối tình đầu của bà, Thẩm Dao cưới Vương Quốc Thiên cũng vì bị gia đình bắt ép, ban đầu bà không chấp nhận cuộc hôn nhân này nên bà nảy sinh ý định bỏ trốn cùng người đàn ông bà yêu.

Ngay sau đó hai người họ thành công trốn thoát, họ đi đến một vùng quê nghèo hẻo lánh và phát hiện Thẩm Dao mang thai.
Thẩm gia khi ấy tất bật tìm kiếm con gái, sau một năm dài đằng đẵng Thẩm Dao cũng đã hạ sinh một bé trai, Thẩm gia khi đó cũng tìm ra được tung tích của bà liền đưa bà về.
Đứa trẻ cũng chỉ mới 3 tháng mà đã phải xa hơi ấm của mẹ.

Còn về chuyện Thẩm Dao sinh con Thẩm gia sẽ không biết, cũng bởi thế Thẩm lão gia lấy La Tuấn tức là người đàn ông mà bà yêu để uy hiếp bà phải cưới Vương Quốc Thiên, lúc đó bà đành ngậm ngùi đồng ý.
Đã 5 năm khi Thẩm Dao được gả cho Vương Quốc Thiên và bà đã sinh cho Vương gia cặp song sinh nam đó là Vương Tử Thần và Vương Tử Sâm.

Nhưng bà không mấy quan tâm hai đứa trẻ này, bà ngày nào cũng lén lút đi gặp La Tuấn và kết tinh tình yêu của hai người họ là La Hạo.
Trong một lần vô tình, Vương Tử Thần và Vương Tử Sâm bắt gặp La Hạo đang chơi bóng một mình trong công viên, hai anh em họ thấy cậu bé trông cô đơn nên đến muốn kết bạn.

Sau một hồi giới thiệu ba người họ cũng đã kết thành bạn.
Ba người họ bắt đầu chơi đá bóng, đến giờ ra về ba người tụm nhau để chào tạm biệt.

Bất chợt quả bóng trong tay La Hạo lăn xuống đường, cậu nhóc không để ý chiếc xe tải đang lao đến cậu chỉ mãi lo nhặt quả bóng, đến khi cậu nhóc nhặt được quả bóng rồi bỗng nhiên bóng đen ập đến.
La Hạo nằm cùng với vũng máu, khắp người đều là máu me, cảnh tượng ban nãy đã được Thẩm Dao và La Tuấn chứng kiến, hai người họ vội vàng chạy đến ôm con trai khóc nức nở.

Đột nhiên ánh mắt căm phẫn cùng phẫn nộ của La Tuấn ghim vào hai anh em họ Vương theo bản năng làm anh, Vương Tử Thần ôm chặt Vương Tử Sâm vào lòng.
Thẩm Dao ngay lúc này không còn quan tâm đến một ai bà chỉ một mực ôm La Hạo khóc nức nở, sau khi đưa La Hạo đến bệnh viện thì cậu nhóc đã không qua khỏi.

Thẩm Dao đau đớn khóc nức lên rồi ngất lịm trong lòng La Tuấn.
La Tuấn sau khi đưa Thẩm Dao đi cấp cứu, ánh mắt ông ta chứa đựng sự căm phẫn, thù hằn khi nghĩ đến khuôn mặt của hai anh em họ Vương, ông ta bắt đầu vạch ra kế hoạch bắt cóc.
Vài ngày sau, ông trời hình như thương xót cho ông ta nên mọi có cơ hội thành công bắt cóc cả Vương Tử Thần và Vương Tử Sâm.

Ông ta đưa hai anh em họ đến vùng ngoại thành cách xa thành phố và nhốt họ trong một nhà hoang.
Vương Tử Thần mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn ôm chặt lấy em trai để trấn an nó, La Tuấn bây giờ đã không còn là La Tuấn điềm tĩnh như trước mà thay vào đó là một La Tuấn hung hãn, dữ tợn thâm độc.

La Tuấn phát điên mà che hết lý trí ông ta tách Vương Tử Sâm ra khỏi người Vương Tử Thần, sau đó trói mỗi người mỗi nơi.
Ông ta dữ tợn quát vào mặt Vương Tử Thần.
" Hai chúng mày đã hại chết con tao, hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là đau đớn "
Dứt lời, ông ta cầm lấy cái roi quất thẳng vào người Vương Tử Sâm nhưng hắn không kêu đau chỉ cắn chặt răng chịu trận, Vương Tử Thần nhìn em trai quật cường hắn không chịu đựng bèn hét vào mặt La Tuấn.
" Ông đừng đánh em trai tôi nếu muốn đánh thì cứ đánh tôi, còn về La Hạo chúng tôi không làm gì cậu ấy "
Đột nhiên La Hạo ông ta bật cười thật lớn, nghe muốn rợn người.
" Vậy thì tôi sẽ cho hai anh em mày toại nguyện "
La Tuấn như một người điên, ông ta liên tục ban những trận roi vào người Vương Tử Thần cho đến chán chường rồi mới quay qua Vương Tử Sâm.

Hai anh em chỉ có bất lực chịu trận đánh cay nghiệt.
Ông ta chán chường với roi nên lôi đâu ra cây gậy, ông ta vừa đánh vừa đập vừa chửi rủa.

La Tuấn thấy ánh mắt quật cường của Vương Tử Sâm thì càng tức giận thêm ông ta rút cây súng trong túi quần ra bắn một phát ghim thẳng vào đùi trái Vương Tử Sâm.
Ông ta rất muốn giết chết hai anh em họ Vương, nhưng vì lời nói của Thẩm Dao không được để bọn chúng chết nên ông ta mới ngậm ngùi cho qua.

La Tuấn sau khi xả hết sự căm phẫn lẫn đau lòng vào Vương Tử Thần và Vương Tử Sâm rồi mới bỏ đi.
Vương Tử Thần trên người đầy thương tích nhưng vẫn gắng gượng bò đến chỗ Vương Tử Sâm đang thoi thóp trên mặt đất lạnh lẽo.
Vương Quốc Thiên hay tin hai con trai mất tích liền muốn đi truy tìm nhưng bị Thẩm Dao giữ tay lại, bà muốn ông ở lại với bà vì thương vợ nên ông đành ở lại.

Nhưng trong lòng ông không chịu được sự lo lắng, bất an cho con trai, ông bèn gọi điện báo với Vương lão thái thái.
Rất may, Vương lão thái thái tìm được chỗ của Vương Tử Thần, bà nhìn cảnh tượng trước mắt trái tim bà như muốn chết đứng, bà vội kêu vệ sĩ đưa Tử Sâm lẫn Tử Thần đi cấp cứu, cũng may đến kịp thời nếu không Vương Tử Sâm đã chết trong bàn mổ.
Chỉ là đứa trẻ năm tuổi đã phải chịu đựng sự đả kích, bị đánh đập dã man, không ám ảnh mới lạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui