Tổng Tài Có Cô Vợ Câm


"Không cần chuẩn bị kĩ đâu, tôi đưa cô đến nơi khác để chuẩn bị đồ sau." Cảnh Nhược Hàn nói.
Vân Tịch gật đầu rồi nhanh chân bước lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị quần áo cho trang trọng một chút.

Lúc cô đi xuống thì Cảnh Nhược Hàn vẫn chưa chuẩn bị xong, cô ngồi đợi một lát thì hắn đã xuống.
Trên người hắn mặc một bộ vest trắng tinh, trông vô cùng sáng sủa.

Mái tóc được vuốt lên trông nghiêm túc hơn bình thường.

Trong mắt Vân Tịch khi ấy, Cảnh Nhược Hàn cứ như một bạch mã hoàng tử vậy.
Cảnh Nhược Hàn dắt tay cô vào xe, tài xế đã chờ sẵn trong xe.

Hắn bảo:
"Đến chỗ của Alice đi."
"Vâng."
Vân Tịch biết ý ngồi cách xa hắn một chút, dù sao hắn trước giờ trừ lúc tâm lí bất ổn ra thì không hề có ý gì là muốn gần gũi với cô cả.

Cô cũng không muốn hắn phải khó chịu nên ngồi cách ra một chút.


Ai ngờ Cảnh Nhược Hàn cứ như người không biết ý, hắn nhích người ngồi gần cô thêm một chút.

Vân Tịch càng nhích ra xa thì hắn càng nhích lại gần, đến khi hắn đè ép cô dí cả người vào cánh cửa thì mới ngừng lại.

Vân Tịch thực sự muốn hỏi hắn, bọn họ nhất định phải ngồi trong cái tư thế này à?
Cô đưa tay lên hơi chạm vào Cảnh Nhược Hàn, cả hai nhìn nhau một lát, hắn cười bảo:
"Khó chịu à?"
Vân Tịch ngập ngừng một lát rồi gật đầu.

Thật ra cũng không khó chịu lắm, chỉ là hắn như thế này bất thường quá, cô không thể theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.
Cảnh Nhược Hàn nhìn vẻ quẫn bách trên gương mặt của Vân Tịch liền vươn tay bế cô, để cô ngồi lên đùi mình.

Vân Tịch giật mình, không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã ngồi trong lòng hắn rồi.

Hai tay của Cảnh Nhược Hàn vòng qua eo cô, giam chặt cô trong vòng tay mình.

Sau đó còn cười nói:
"Hết khó chịu chưa?"
Trong vòng ba giây, gương mặt của Vân Tịch đỏ lên với một tốc độ chóng mặt.

Cô xấu hổ không nói lên lời, hai tay đặt trên vai hắn đẩy đẩy ra, ý muốn hắn thả cô xuống.

Mặt lại lấm lét nhìn tài xế xem anh ta có đang nhìn hai người không, cô hoảng loạn đến mức chẳng kịp suy nghĩ cái gì.
Cảnh Nhược Hàn thấy gương mặt đỏ lên của cô liền cảm thấy, thực ra Vân Tịch cũng xinh đẹp đấy chứ.

Mấy lần trước, hắn đều nhìn gương mặt đỏ ửng này trong đêm dưới ánh đèn lờ mờ, dưới sự loạn trí.

Đây là lần đầu tiên hắn chân chính thấy gương mặt này của cô một cách rõ ràng đến thế.
Xấu hổ như vậy, ngượng ngùng đến thế mà lại nói rằng không thích hắn, Cảnh Nhược Hàn không ngốc đến thế.
Cảnh Nhược Hàn bị hai tay của cô đẩy ra nhưng cảm thấy lực tay yếu nhớt, chẳng có chút sự uy hiếp nào.

Hắn dùng một tay để nắm cổ tay của cô, đặt gọn trong lòng.


Sau đó cố tình tiến sát lại cô hơn, nhỏ giọng hỏi:
"Vẫn còn khó chịu à?"
Mùi hương nam tính phả ngay bên mặt, cô thậm chí còn nhìn rõ từng sợi lông mi của hắn.

Hai người còn từng gần sát hơn thế nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội nhìn ngắm hắn như hiện tại, những lần kia đều như trời đất đảo điên, cả hai đều không rõ thứ gì với thứ gì nữa.

Nhưng bây giờ, cả cô và hắn đều tình tảo, cả hai không e dè mà nhìn thẳng vào mắt nhau với cự li rất gần.
Vân Tịch cảm thấy hơi thở thơm mát của hắn phả lên cổ cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Cô luôn cảm thấy Cảnh Nhược Hàn rất đẹp, bây giờ mới phát hiện rằng vẻ đẹp đó phần lớn là nhờ đôi mắt của hắn.

Lông mày có nét cương nghị, mắt rất sâu tựa như một chiếc hồ không đáy, nhưng đôi mắt lại rất "sạch", rất bình tĩnh, tựa như mặt nước yên ả mùa thu vậy, tuy đẹp mà lại lạnh lẽo.

Lông mi của hắn dài nhưng không quá nữ tính, mỗi khi hắn rũ mắt luôn mang theo vẻ phong tình quyến rũ nào đó không nói thành lời.

Vân Tịch nhìn vào mắt hắn một lúc rồi chợt nhận ra bản thân nhìn hắn quá mức chăm chú, mặt cô đỏ đến tận mang tai, vội vàng lắc đầu thật mạnh rồi quay mặt sang chỗ khác.
Cảnh Nhược Hàn bật ra một tiếng cười từ mũi, đủ để cho Vân Tịch cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Hắn càng ôm sát cô vào lòng hơn, cánh tay để bên hông cô siết lại như ép cô quay sang nhìn mình một lần nữa.

Quả nhiên, Vân Tịch không chịu nổi liền quay sang nhìn hắn.

Cảnh Nhược Hàn đạt được mục đích liền hơi thả lỏng tay, nói:

"Sao thế? Cô không khó chịu mà? Quay đi đâu thế?"
Tiếng tim của Vân Tịch bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, không chỉ cô mà Cảnh Nhược Hàn cũng nghe rõ mồn một.

Cô không có cách nào trốn khỏi hắn, hai tay bị hắn giữ chặt, tay đặt bên hông không ngừng kéo sát cô vào lòng càng khiến cho khoảng cách giữa hai người ngăn hơn.
Vân Tịch thật sự tiến thoái lưỡng nan, cô thật sự cảm thấy Cảnh Nhược Hàn đang muốn đùa chết cô.

Nếu không hắn sẽ bày ra cái kiểu này.

Nhất định bây giờ mặt cô đã đỏ đến mức ngu ngốc luôn rồi, hắn còn nhìn chằm chằm cô nữa, cô chẳng biết giấu mặt đi đâu cả.
Cảnh Nhược Hàn ghé sát cổ của cô, lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của đêm hôm ấy.

Dường như đây là thói quen của cô khi đi dự tiệc ở đâu đó, còn bình thường sẽ là cái mùi hoa anh thảo nhè nhẹ.

Thực ra bởi vì mũi của hắn khá nhạy cảm nên rất để ý đến mùi hương, cũng bởi vì thế mà đôi khi chỉ ngửi thấy mùi máu thoang thoảng cũng khiến hắn trở nên bất ổn rồi.
Hắn ngửi mùi nước hoa trên da thịt cô, nhỏ giọng nói:
"Thơm quá, muốn cắn cho cái."
'..." Vân Tịch ngay lập tức hoảng hốt bởi vì cô biết, nếu Cảnh Nhược Hàn muốn cắn thì chắc chắn sẽ cắn mà không để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận