Tổng Tài Có Cô Vợ Câm


Húc Cảnh Thiên cho rằng bây giờ Alice tức giận đến mức thần trí rối loạn lên cả rồi, nếu không thì chuyện vớ vẩn như vậy làm sao cô có thể nghĩ ra được cơ chứ?
Giờ khác này dường như có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào miêu tả tâm trạng của Húc Cảnh Thiên được nữa.

Hắn trong mắt Alice dường như trở thành một loại người kinh tởm đến mức yêu vợ của bạn, đã thế còn chơi trò thế thân không lấy được bản gốc thì đi tìm bản sao để cưới vậy.
Hơn thế nữa, chuyện như này lại còn nói trước mặt của Cảnh Nhược Hàn càng làm cho Húc Cảnh Thiên giận sôi máu.

Hắn thật sự không hiểu được từ ngày hai người họ chia tay, rốt cuộc Alice đã gặp chuyện gì, đã biết được chuyện gì hay xảy ra chuyện gì để khiến cô trở nên có những suy nghĩ như vậy.
Húc Cảnh Thiên hắn khi ở cạnh cô tuyệt đối không có nửa lời nhắc đến người phụ nữ khác, thậm chí hắn còn chắc chắn rằng bản thân ngoài việc chỉ nói ra cũng cố gắng dành cho cô mọi thứ hắn có, thể hiện tâm tư muốn cùng cô ở bên nhau mãi mãi.

Ấy vậy mà Alice lại cho rằng hắn trở thành người như vậy.
Cảnh Nhược Hàn không biết hiện tại Alice đang thực sự phát điên hay chỉ đang cố gắng bày mưu để chia rẽ nội bộ của họ, bởi chuyện này...!quả thực quá vớ vẩn để tin, huống hồ hắn cũng đã biết chuyện Húc Cảnh Thiên thật sự chẳng muốn cưới Lý Kim Quế kia chút nào.
Húc Cảnh Thiên nén giận trong lòng mà nói:
"Chuyện như vậy mà em cũng có thể nghĩ ra được, Alice, em thực sự không rõ người tôi yêu là ai sao?"
Alice sững sờ một chốc nhưng rồi ngay lập tức siết tay kéo tóc của Vân Tịch càng mạnh hơn:
"Nếu anh yêu em, vậy tại sao còn muốn cưới Lý Kim Quế? Tại sao lại từ chối em? Tại sao không thể tha thứ cho em? Đó còn chẳng phải bởi vì anh đã thay lòng rồi ư?"
Càng nói Alice càng hận, cô ta hận bản thân mình vì đã lỡ sa vào đoạn tình cảm này quá sâu, hận Húc Cảnh Thiên vì sao không thể rộng lượng với cô ta thêm một chút, lại càng hận Lý Kim Quế từ đâu chui ra phá vỡ đi bao hi vọng tái hợp của cô ta.


Thế nhưng sự tình bây giờ có hận cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa.

Cô ta sẽ chẳng còn hi vọng trở thành người bên gối của Húc Cảnh Thiên được, mà hắn sẽ rất nhanh quên đi người tên Alice, sẽ kết hôn với một người phụ nữ đáng ghét nào đó, rồi cùng người ấy nhà cửa êm ấm, con cháu đầy nhà.
Nếu như cô ta sinh ra đã có thể giống như bọn hắn, có quyền thế, có địa vị, có thể thoải mái lựa chọn cuộc đời mình sẽ như thế nào thì có lẽ cô và Húc Cảnh Thiên sẽ chẳng đến bước đường này.

Bàn tay của cô ta cũng sẽ không nhuốm máu, tình yêu của cô ta cũng sẽ không dễ dàng lụi tàn như thế này.
Đáng tiếc mọi chuyện cần xảy ra đã xảy ra, cái "nếu như" ấy sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
"Alice..." Húc Cảnh Thiên gọi cô hòng giải thích điều gì đó.
Thế nhưng Alice ngay lập tức hét lên:
"Em không muốn nghe." Cô ta ngay lập tức quay sang Cảnh Nhược Hàn, "Họ Cảnh kia bỏ súng xuống, nếu không tôi ngay lập tức bắn nát sọ ả tiện nhân này."
Cảnh Nhược Hàn nghiến răng:
"Nếu cô giết em ấy thì cô sẽ không bao giờ đạt được mục đích của mình." Đó chính là ngụy tạo Cảnh Nhược Hàn hắn tự sát.
"Tôi không quan tâm nữa, đằng nào cũng chết cả thôi.

Tôi sẽ tự mình ra tay.

Nếu anh còn muốn vợ mình bảo toàn tính mạng thì liệu hồn bỏ súng xuống, nếu không đừng trách tôi." Ánh mắt của Alice xuất hiện tơ máu.
Cảnh Nhược Hàn và Húc Cảnh Thiên lại nhìn qua nhau.

Húc Cảnh Thiên khe khẽ gật đầu với hắn, lúc này hắn mới từ từ và chậm rãi đặt súng xuống.

Lúc này, họng súng của Alice lần nữa chuyển từ Vân Tịch sang Cảnh Nhược Hàn.
"Cô chắc chắn phải để Vân Tịch sống, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Alice cười khằng khặc, "Lúc đó anh cũng chết rồi có thể làm gì tôi được cơ chứ? Tôi..."
Lời chưa nói xong thì một tiếng súng vang lên, cắt ngang câu nói dở của Alice.

Cô ta còn chưa kịp định thần lại thì một tiếng súng nữa lại vang lên khiến đầu của AI-ice ong ong trong tức khắc, cô không tin nổi nhìn tay của chính mình rồi nhìn Húc Cảnh Thiên, người đang chĩa khẩu súng về phía cô, và rồi ngã về phía sau.
Húc Cảnh Thiên không có thói quen đem theo súng bên người, thế nhưng Cảnh Nhược Hàn nhờ hắn một chuyện trọng đại vì vậy hắn cố tình cẩm theo để phòng bị.
Không ngờ hắn sẽ phải sử dụng những viên đạn trong đây để đả thương Alice.

Nhân lúc Alice không hề để ý đến mình mà ra tay bắn một phát vào tay của cô, ngay sau đó là một phát đạn nữa găm vào bả vai của cô.

Húc Cảnh Thiên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ phải ra tay đả thương người hắn yêu nhất cho dù là tình huống nào đi chăng nữa, thế nhưng đứng trước việc tính mạng của Cảnh Nhược Hàn hoàn toàn phụ thuộc vào cái bấm cò của Alice, hắn không thể không rút súng.
Sắc mặt Húc Cảnh Thiên trong vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng trái tim hắn đau khổ và dằn vặt biết bao nhiều khi quyết bắn phát súng kia.

Hắn càng đau hơn khi bắt gặp ánh mắt không thể tin nổi của Alice.
Thế nhưng, đối với Húc Cảnh Thiên, đó là sự lựa chọn tốt nhất, và nếu có cơ hội thứ hai, hắn vẫn sẽ chọn như vậy.
Cảnh Nhược Hàn chỉ chờ giờ phút này mà ngay lập tức cầm súng lên và chạy về phía Vân Tịch.

Hắn nhanh tay kéo chiếc ghế của Vân Tịch ngồi về phía sau mình để tránh Alice ngồi dậy và nhắm vào cô lần nữa.
Mà lúc này sau khi ngã xuống, Alice cũng nhanh chóng nhặt khẩu súng bằng tay khác giơ tay muốn bắn thêm một phát nữa.

Cô ta vốn không thuận tay trái vì vậy ý định muốn nhắm vào tim của Cảnh Nhược Hàn lại thành ra bắn trúng bả vai của hắn.
Cảnh Nhược Hàn bị bắn trúng một phát thì ngay lập tức cắn răng nhịn lại, hắn muốn vươn tay ra bắn vòng tay trái của Alice, thế nhưng lại nghĩ đến Húc Cảnh Thiên, thế là chỉ còn cách mặc kệ đau đớn mà nhanh chóng bước thêm một bước đè lại tay trái của Alice, còn tay phải nhanh chóng giơ họng súng ra trước mặt cô ta.
Alice không phục muốn bật dậy, thế nhưng vai phải của cô ta bị Húc Cảnh Thiên bắn đau đến mức nghẹt thở, huống hồ do cú ngã vừa rồi khiến vai của cô ta đã bị trật nên không thể nào cử động người lại được nữa.

Tay và vai trái thì bị Cảnh Nhược Hàn dùng sức đề nghiến lại.
Lúc này đột ngột có tiếng bước chân đi vào, Cảnh Nhược Hàn nhìn ra ngoài mới thấy một người lạ mắt bước vào cầm điện thoại gọi đám người kia đi lên.
Dù chưa gặp qua lần nào nhưng Cảnh Nhược Hàn đoán đây là chú của Chu Lan Tuyết, cảnh sát ngay lập tức xông vào.

Húc Cảnh Thiên chỉ:

"Cô ta là người bắt cóc."
Sau đó bọn họ bước đến và cóng tay của Alice lại.

Vài người thì mở trói cho Vân Tịch và xem xét tình trạng sơ bộ cho cô.

Cảnh Nhược Hàn ném súng đi mà bước lại gần hỏi:
"Cô ấy sao rồi?"
"Vẫn còn thở, nên đến bệnh viện để xem xét kĩ hơn." Viên cảnh sát nhìn sang bả vai đang chảy máu của hắn, "Anh cũng nên đến bệnh viện và băng bó, sau đó cùng chúng tôi đến đồn để cho lời khai."
Cảnh Nhược Hàn gật đầu như đã hiểu.
Lúc Alice đi đến chỗ của Húc Cảnh Thiên, cô ngập ngừng không muốn bước.

Chờ một lúc mới ngẩng đầu lên hỏi hắn:
"Anh có hận em không?"
Húc Cảnh Thiên chỉ liếc qua một cái rồi lãnh đạm nói:
"Chúng ta sẽ gặp trên tòa."
Lúc này nước mắt của Alice rơi xuống, nhưng đã không còn lau nước mắt cho cô ta như trong quá khứ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận