Sau khi tiệc của Triệu gia kết thúc được ba ngày thì cuộc họp cổ đông ở Lâm thị cũng đến.
Chu Phỉ diện trên người bộ tây trang màu trắng, hình ảnh của một nữ tổng tài cứ thế đập thẳng vào mắt của Vương Thiên Minh, anh nhìn theo góc độ nào cũng thấy cô đẹp đến chết người, thả nhẹ bước chân đến bên Chu Phỉ, giọng nói trêu chọc cô:
_ Chu tổng, cô như vậy thì tôi chẳng muốn cho cô đi chút nào!
_ Vương tổng, anh đã quá trẻ con rồi, tôi còn phải lo cho tương lai của mình, anh cũng không thể nuôi tôi cả đời.
_ Tại sao không thể? Tôi còn có thể nuôi con của em nữa kìa!
_ Nhưng thời hạn ba năm không phải không đến?
_ Em cứ phải giữ định kiến đó mãi được sao?
_ Ý anh là gì? Tôi luôn là người giữ vững lời hứa.
_ Được, tôi muốn xem, em thật sự không động lòng!
_ Vương tổng, trên thế giới này không phải có một mình tôi, anh còn phải có vợ, phí thời gian với tôi cũng vô ích.
_ Phỉ Phỉ, tôi nhất định sẽ khiến em nói lời yêu tôi trước.
Vương Thiên Minh rời đi ngay sau đó, Chu Phỉ ngồi xuống giường suy nghĩ lời nói của anh:
_" Vương Thiên Minh, anh là yêu tôi hay là trêu đùa tôi? Lời nói của anh, câu nào là thật câu nào là giả? Tôi thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng dù sao tôi và anh chỉ có duyên nợ ba năm mà thôi!"
Chu Phỉ đến Lâm thị cùng Thẩm Tử, cuộc họp cũng đã bắt đầu từ lâu, cô chỉ chờ khúc cao trào nhàu vào cho ngầu một chút.
Trong phòng họp, Lâm Vỹ và Vân Trang ngồi ở giữ, hắn đang chờ kết quả hiển thị trên màn hình, người có cổ phần nhiều nhất sẽ nắm giữ chức Chủ Tịch.
Màn hình nhảy tên liên tục, người xuất hiện đầu tiên không phải Lâm Vỹ mà là Donna, một nhân vật mà hắn không hề biết, tức giận đập bàn một cái thật to, giọng nói vang vọng khắp phòng:
_ Chuyện này là sao? Donna? Donna là ai? Ai giải thích cho tôi, nhanh lên.
_ Chuyện này phải để nhân vật chính xuất hiện chứ, phải không?
Thẩm Tử mở cửa cho Chu Phỉ bước vào trước, rồi cậu mới theo sau.
Hình ảnh Chu Phỉ mặc tây trang hiện rõ trước mặt những cổ đông đang ngồi bên dưới, Lâm Vỹ và Vân Trang bất ngờ đến không nói được lời nào.
Chu Phỉ đi đến đối diện với Lâm Vỹ và Vân Trang, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm vang lên:
_ Kết quả đã rõ ràng, Chủ Tịch kế nhiệm sẽ là tôi.
_ Cô nói như vậy là sao? Bằng chứng đâu?
_ Nhìn màn hình.
Hình ảnh tiếp theo là số cổ phần của những cổ đông lần lượt nhảy lên màn hình, Lâm Vỹ đang nắm trong tay bốn mươi phần trăm cổ phần, cô hơn hắn năm phần trăm,đủ điều kiện tiếp nhận chức Chủ Tịch.
Lâm Vỹ như không tin vào mắt mình, vươn tới muốn đánh cô nhưng Thẩm Tử bên cạnh đã ngăn hắn lại, nếu không cô mà có chuyện gì Vương Thiên Minh nhất định sẽ không tha cho anh.
_ Lâm Vỹ, anh đây là thẹn quá hóa giận sao? Ở đây mọi người đều có thể làm chứng, Donna tiểu thư đủ điều kiện giữ chức Chủ tịch kế nhiệm.
Tiếng xì xầm thắc mắc về thân phận thật của Chu Phỉ, nhiều người còn chẳng biết cô là ai, chẳng thể nào lên tiếng đồng ý, biết được ý nghĩ của họ, Chu Phỉ lên tiếng nói:
_ Chắc mọi người thắc mắc về thân phận của tôi, vậy tôi giới thiệu lại, tôi là Chu Phỉ - con gái của Chu Bảo.
_ Là Chu tiểu thư, con gái mà Chu Bảo giấu kín từ trước đến nay.
- một người đàn ông đứng lên nói.
Lại một lần nữa tiếng xì xầm vang lên, Vân Trang đứng bên cạnh nắm lấy tay của Chu Phỉ hỏi:
_ Chu Phỉ, mày lấy đâu ra nhiều cổ phần như vậy, nói cho tao biết được không?
_ Mày lấy tư cách gì để hỏi tao câu đó? Tao với mày cũng chẳng thân quen gì, nắm tay như vậy người ta sẽ hiểu lầm.
_ Chu Phỉ, tao...
_ Không cần nói nữa, tôi mua lại cổ phần trong tay anh, anh bị sa thải rồi!
_ Chu Phỉ, cô không được làm như vậy!
_ Được hay không, không đến lượt anh phải ý kiến.
Cuộc họp kết thúc, ngày mai tôi sẽ chính thức đi làm, có chuyện gì cứ đến tìm tôi.
Thẩm Tử, chúng ta đi.
Chu Phỉ và Thẩm Tử ra khỏi phòng họp liền đi đến Vương thị, cô hôm nay phải hỏi cho rõ mọi chuyện của những người này, nếu không cô sẽ chẳng thể nào yên lòng.
Phương Tiểu Tuyết đã đến từ lâu, Kim Tấn từ bên ngoài chạy vào thông báo:
_ Vương tổng, phu nhân và Thẩm thiếu đang đến.
_ Được, Tiểu Tuyết mau lên.
Phương Tiểu Tuyết ngồi ngay ngắn trên sofa, vẻ mặt hờ hững nhìn Vương Thiên Minh hỏi:
_ Anh lại có chuyện gì nữa rồi, cứ mỗi lần có chuyện là lại gọi em đến?
_ Chu Phỉ nói sau ba năm sẽ rời đi, nếu có con thì anh sẽ nuôi.
_ Vậy anh yêu con bé không? Nếu yêu thì dùng tình yêu để chứng minh đi, dùng tình yêu để giữ chân con bé lại.
_ Nhưng vấn đề là cô ấy không yêu anh, nếu như cô ấy rung động với anh thôi cũng được.
_ Anh muốn giữ Phỉ Phỉ lại? Vậy anh theo đuổi đi, không ai ngồi không mà có được vợ cả!
Chu Phỉ và Thẩm Tử đứng bên ngoài nghe hết cuộc đối thoại bên trong, tay cô muốn mở cửa nhưng lại đừng giữ không trung, thu lại không được mở ra thì lại làm gián đoạn bên trong.
Chu Phỉ cũng chẳng ngờ đến là anh yêu cô, cũng không ngờ đến anh lại tìm người tư vấn về tình yêu, cô vì sau lại cảm thấy nhói, là do anh vì cô mà ngày đêm suy nghĩ cách để giữ cô lại bên cạnh sao?
Thẩm Tử đứng phía sau, thấy Chu Phỉ vẫn đứng im bất động thì biết ngay suy nghĩ của cô, giọng nói của một người từng trải của cậu lại đánh thêm một đòn vào tâm trí của cô:
_ Chu Phỉ, cô là đang dối lòng hay là không muốn tin vào sự thật? Rõ ràng cô cũng từng rung động với Thiên Minh, thì tại sao lại không thử mở lòng với cậu ấy một lần? Vì cô mà cậu ấy nhờ tôi vào Chu thị, thay đổi thông tin tìm kiếm, giúp cô tìm hiểu tất cả về Chu thị của trước kia, vì cô mà thất hứa bán lại mười phần trăm cổ phần cho người khác để giữ lại cho cô.
Những lời tôi nói đều là thật, cô muốn vào hay không thì tùy.
Thẩm Tử mở cửa bước vào, Vương Thiên Minh và Phương Tiểu Tuyết nhìn Chu Phỉ đang đứng im ở cửa, muốn lên tiếng hỏi nhưng cô lại nói trước:
_ Vậy anh giải thích thế nào chuyện anh và chị Tiểu Tuyết yêu nhau? Anh đừng nói là vì giúp tôi, nếu như vì chuyện này mà cản trở hai người thì có thể nói tôi, bởi vì tôi không ép anh giúp tôi, tôi cũng đâu có ngăn cản hai người bên nhau?
_ Là tôi sợ cô điều tra thân phận của tôi.
_ Hôm đó tôi gọi hỏi anh, tức là chuyện của hai người đã bại lộ.
Anh nghĩ như vậy tôi không điều tra? Anh sai rồi, anh càng như vậy tôi càng thắc mắc thân phận thật của anh.
Bởi vì, nếu như một thư kí và Phương tiểu thư yêu nhau, báo chí nhất định sẽ đưa tin rầm rộ, chỉ có những người có danh tiếng mới không bị soi mói đời tư.
_ Phỉ Phỉ, là chị không nói với em, nhưng là do chồng em không cho nói.
Chị và Thẩm Tử có chuyện đi trước, hai người nói chuyện đi.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử rời đi, không khí căng thẳng pha chút ngại ngùng làm cho cả hai mất tự nhiên.
Vương Thiên Minh lấy lại được bình tĩnh trước, đi đến phía sau Chu Phỉ hỏi:
_ Có phải lúc nãy Vương thiếu phu nhân nghe lén Vương thiếu gia nói chuyện rồi không?
_ Làm....!làm gì có chứ? Là do hai người nói quá lớn thôi!
_ Vậy tại sao lại nói lắp? Cũng đâu hỏi tội em đâu?
_ Là tôi mạo phạm rồi, nhất định sẽ không để trong lòng.
_ Ai cho em cơ hội đó, em chỉ được là của một mình tôi thôi.
Chu Phỉ nằm gọn trong lòng của Vương Thiên Minh, vòng ngực rắn chắc của anh như muốn che chở cho cô.
Anh cũng chẳng muốn ép buộc cô nhưng anh là không muốn vợ mình vào tay người đàn ông khác.
Anh buông cô ra, đi về phía bàn làm việc, ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn cô nói:
_ Tôi có một bí mật động trời không biết có nên nói với em hay không?
_ Bí mật gì?
_ Tôi nghĩ là không nên nói thì hơn.
_ Anh là có ý gì đây? Nói ra đến đó thì lại ngưng, là muốn cho tôi tức chết sao?
Vương Thiên Minh nhìn Chu Phỉ đang xù lông mà mỉm cười, nụ cười làm cho người khác phải tan chảy, Chu Phỉ cũng thế, nhưng rất nhanh cô đã không mê muội nữa, nhìn anh hỏi:
_ Anh có bí mật gì, mau nói đi?
_ Là....!tôi và em đang là vợ chồng hợp pháp.
Em muốn rời xa tôi thì phải có đơn ly hôn.
_ Vương Thiên Minh, tại sao ngay từ đầu anh lại không nói cho tôi biết chứ hả?
_ Tôi nói rồi em sẽ đồng ý sao?
Chu Phỉ tức đến không muốn nói tiếp, chẳng nói chẳng rằng mà ra về.
Vương Thiên Minh nhìn theo cô mà trong lòng vui đến không tả nổi, anh là muốn để cô không còn có ý định rời xa anh nữa nên đành dùng chiêu cuối rồi từ từ theo đuổi sau!.