Lâm Vỹ đưa tay lấy điện thoại trên bàn muốn làm gì đó, nhưng Âu Dương Chí lại đi đến nắm tay hắn, quỳ trước mặt hắn cầu xin:
_ Lâm Vỹ, anh cho tôi thời gian đi, tôi không tin, với danh nghĩa thanh mai trúc mã thì Chu Phỉ không nể mặt tôi.
Tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải vì tôi mà cầu xin thêm một lần nữa!
_ Anh nghĩ cô ta giống như ngày xưa sao? Anh thật sự quá xem thường cô ta rồi, cô ta bây giờ chẳng khác nào ác quỷ cả, chọc giận cô ta kết quả cũng như tôi và Vân Trang mà thôi!
_ Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm hai người thất vọng.
_ Anh....
_ Lâm Vỹ, cho anh ta một cơ hội nữa đi! Anh có thời gian ba tháng, phải khiến cô ta cầu xin tình cảm của anh, nếu không hậu quả tự chịu.
_ Được.
Âu Dương Chí rời đi, Lâm Vỹ nheo mắt nhìn theo, bóng dáng của Âu Dương Chí dần mất đi sau cánh cửa, hắn quay lại nhìn Vân Trang hỏi:
_ Em nghĩ hắn làm được chứ?
_ Em nghĩ là có thể, chúng ta còn ác chủ bài vẫn chưa sử dụng mà!
_ Ý em là Triệu Vy Oanh? Cô ta chắc chắn vì chuyện gì đó mới không liên lạc với chúng ta cả tuần nay.
_ Anh gọi cho cô ta thử xem, em không tin cô ta bỏ cuộc nhanh như vậy!
Lâm Vỹ bấm máy gọi cho Triệu Vy Oanh, chuông reo rất lâu cũng không có người nhấc máy.
Hắn gọi thêm hai cuộc nữa, Triệu Vy Oanh mới nhấc máy, tiếng nói khó chịu của cô ta vọng ra từ điện thoại:
_ Có chuyện gì, tôi không rảnh nói chuyện phiếm cùng mấy người?
_ Tôi có chuyện muốn bàn với cô, ngày mai rảnh không?
_ Là chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?
_ Liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, tôi vừa tìm được một ác chủ bài có lợi cho chúng ta.
_ Được, trưa mai gặp.
Triệu Vy Oanh nói xong cúp máy, chẳng quan tâm bên kia có trả lời hay không.
Cô ta không thèm quan tâm Vương Thiên Minh có tìm cô ta trả thù hay không vì mục tiêu hiện giờ của cô ta là Chu Phỉ, Triệu Vy Oanh muốn phá hủy cô để Vương Thiên Minh biết rõ cô ta mới xứng đáng làm Vương thiếu phu nhân.
Chu Phỉ ngồi trong văn phòng xử lý công việc, Ngọc Trân gõ cửa bước vào, trên tay cầm thêm một bản kế hoạch khác đặt xuống bàn, cô ta lại đặt nhầm vào tập tài liệu Chu Phỉ đã xử lý rồi.
Đôi mắt liếc nhìn cô xem cô có chú ý đến hay không, chắc chắn cô ta đã bị người khác đưa vào để phá hủy công việc của Chu Phỉ, nhưng sự chú ý của cô luôn đặt lên người cô ta nên việc làm vừa rồi cũng đã lọt vào mắt của cô.
_ Chu tổng, tôi lấy bản kế hoạch lúc sáng.
_ Tôi gửi cho Bạch Dương rồi, anh ta sẽ giúp cô chuyển đi.
_ Nhưng tôi phụ trách bản kế hoạch đó, như vậy công sức của tôi?
_ Cô yên tâm, nếu như thành công thì tên cô sẽ được ghi danh chứ không phải Bạch Dương.
_ Vậy tôi lấy tài liệu mà cô xử lý xong đem ra ngoài nha?
_ Không cần, tôi sẽ gọi cho cô nếu như tôi chắc chắn mình đã xử lý ổn thỏa.
Ngọc Trân không thể phản kháng nên đã rời đi, ra khỏi văn phòng cô ta gọi điện cho ai đó, lén la lén lút trong góc tường, giọng nói cũng nhỏ hẳn:
_ Vân tiểu thư, Chu Phỉ chắc chắn đã nghi ngờ về thân phận của tôi, không thể ngờ đã tiếp xúc sáng nay mà không thể lấy được lòng tin.
_ Có phải cô đã hành động quá đáng gì rồi không?
_ Tôi làm gì có, chắc cô ta chẳng thể có thiện cảm được với ai nên như vậy thôi!
_ Vậy thì không cần làm gì cả, theo dõi động tĩnh của cô ta là được.
_ Được, có gì tôi sẽ báo cho cô.
Ngọc Trân cúp máy rồi nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy chuyện vừa rồi không? Thấy xung quanh an toàn, cô ta quay về chỗ làm việc, không hề biết Chu Phỉ đứng trong góc tối đi ra nhìn theo bóng của cô ta, nụ cười nham hiểm của cô khiến cho xung quanh lạnh đi vài độ.
_ Vân Trang, mày sẽ không ngờ đến con cờ của mày sẽ khiến mày phải thân bại danh liệt.
Quay về văn phòng, ngồi khoảng nửa tiếng, Bạch Dương từ ngoài đi vào nói lớn, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng to lớn:
_ Chu tổng, chân ái của cô gửi quà chiều cho cô đây! Chín trăm chín mươi chín đóa hồng, lãng mạn biết bao.
_ Của ai vậy?
_ Một người tên là Âu Dương Chí, hắn nói là đang theo đuổi cô.
_ Vứt đi, sau này quà của anh ta ai nhận thì lập tức sa thải.
_ Cô không phải là nên vui mới đúng sao? Có người theo đuổi vui gần chết, nếu cô không thích thì tôi lấy nha?
_ Anh lấy luôn hắn ta tôi cũng chẳng giành lại đâu!
_ Đãi ngộ của Chu tổng, tôi làm sao mà từ chối được.
Bạch Dương quay người định ra ngoài, Chu Phỉ như nhớ ra chuyện gì đó gọi cậu lại:
_ Bạch Dương, tôi muốn gặp thư kí Lục.
_ Cô gặp con bé làm gì? Cũng không phải thư kí thân cận của cô.
_ Tôi có nhiều việc, muốn cả hai thư kí riêng, được chưa?
_ Được, tôi sắp xếp ngay.
Lời nói của Chu Phỉ làm cho cậu phải khép nép, khí thế của cô bình thường đã làm cho người khác phải sợ, lớn tiếng một chút lại càng đáng sợ hơn.
Chu Phỉ tan làm về nhà cũng đã hơn tám giờ tối, đi thẳng lên phòng, mệt mỏi nên sinh ra lười biếng, dự định sẽ không tắm cứ thế mà ngủ, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cô phải đứng hình vài giây.
Vội đóng chặt cửa, mắt không nhìn lên giường nữa mà hướng nhà tắm đi thẳng vào.
Vương Thiên Minh nằm trên giường với thân hình quyến rũ che đi nửa thân dưới, nằm nghiêng hướng ra cửa, đôi mắt sói săn mồi của anh làm cô chẳng muốn nhìn thêm.
Mắt thấy Chu Phỉ đã đi thẳng vào nhà tắm, anh nhìn theo khó hiểu nói:
_ Mình là chưa đủ quyến rũ sao? Tại sao Phỉ Phỉ chỉ nhìn một cái rồi đi mất? Rốt cuộc thì cô thích kiểu đàn ông gì đây? Quyến rũ? Lạnh lùng? Nhiệt tình hay hài hước? Khó hiểu.
Chu Phỉ vào trong rất lâu nhưng chẳng thấy ra, Vương Thiên Minh lo lắng đi đến gõ cửa hỏi:
_ Phỉ Phỉ, em vào trong đã hơn nửa tiếng rồi đó, còn không ra tôi sẽ vào đó!
Bên trong vẫn im lặng như tờ, tiếng nước vẫn chảy đều đều nhưng chẳng nghe được động tĩnh gì ngoài tiếng nước, anh lo lắng hỏi thêm:
_ Phỉ Phỉ, mau trả lời tôi.
Em có nghe hay không?
Lời nói càng lúc càng to, tiếng gõ cửa cũng nhiều hơn, anh lo lắng mở cửa bước vào, đập vào mắt anh là hình ảnh nhỏ bé của cô đang nằm trong bồn tắm ngủ say.
Anh đi đến đưa tay vuốt những sợi tóc che phủ mặt cô, giọng nói cưng chiều đến lạ:
_ Phỉ Phỉ, ngày đầu đi làm đã cực như vậy rồi sao? Tôi chẳng muốn nhìn em chịu khổ như vậy tí nào!
Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, ra khỏi phòng, đặt nhẹ xuống giường rồi từ từ lâu sạch người cô.
Đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ thoải mái mặc vào cho cô.
Anh lên giường nằm cạnh cô, đắp chăn cho cả hai rồi chìm vào giấc ngủ say..