Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Hai người lại tán gẫu một số chuyện khác, cơ bản đều xoay quanh cuộc sống của mình.

Từ câu chuyện của Thẩm Sơ Tuyết, Cố Manh Manh biết được một ít chuyện giữa cô và Thẳm Nam Châu, thật ra thật sự rất đơn giản, câu chuyện của một người đàn ông có quyền lực bao nuôi một ngôi sao hạng ba, lại không ngờ bị các paparazzi chú ý tới, lúc này mới tạo ra tin tức bùng nỗ như vậy!
Sau khi Thẫm Sơ Tuyết nói xong tất cả mọi chuyện, Cố Manh Manh tỏ ra kinh ngạc.

“Thảm Nam Châu kia thật sự thích cậu sao?”
Cô hỏi như vậy.

Thảm Sơ Tuyết nghe vậy, chỉ cười khổ, lắc đầu nói: “Ai biết được, dù sao suy nghĩ của những người giàu có này, người bình thường chúng ta làm sao có thể đoán được? Nhưng nói thật, anh ấy đối với tớ thật sự rất hào phóng, hơn nữa cũng là thật lòng tự nguyện nâng đỡ tó, hiện tại ngoại trừ trong tay tớ là bộ phim đang quay ra, kế tiếp tớ còn có thể tham gia diễn một bộ phim thần thoại! “
“Wowl”
Cố Manh Manh kinh hãi kêu lên: “Cái gì? Có phải là bộ phim thần thoại được phát hành vào đêm qua không? “
“Ừm!”
Thẩm Sơ Tuyết đáp lại.

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.

Cô nói: “Nhưng lần trước tớ thấy tin tức nói, nữ chính của bộ phim thần thoại này không phải là người mới Tiểu Hoa Đán sao?”
Thẩm Sơ Tuyết giải thích: “Ừm, không sai, lần này tớ không phải là nữ chính, mà là nữ phụ!”
“Tại sao?”
Cố Manh Manh nhíu mày.

Thảm Sơ Tuyết giải thích: “Dù sao tớ cũng là người mới, bây giò vẫn là giai đoạn học tập, làm sao có thể vừa lên liền chọn kịch bản lớn? Hơn nữa, tớ cảm thấy tiểu Hoa Đán kia cũng rất tốt, nếu có thể cùng cô ấy diễn, tớ còn có thể học được không ít”
Cố Manh Manh sau khi nghe những lời này, không khỏi cảm thán: “Sơ Tuyết, tớ phát hiện tố chất tâm lý của cậu thật sự rất cường đại, thật sự rất tốt đó! “
Thẩm Sơ Tuyết cười ha ha.

Cô nói: “Đây cũng là vì không có cách nào khác, nếu tớ không nghĩ như vậy sớm đã bị tức đến chết!”
Cố Manh Manh: “…”
Thảm Sơ Tuyết thở dài, tiếp tục nói: “Còn cậu thì sao? Manh Manh, tớ không nghe cậu nói chuyện của mình, cậu và người đàn ông kia sao rồi? “
Cố Manh Manh bĩu môi: “Còn không phải như vậy sao.


Thẩm Sơ Tuyết rất nghi hoặc: “Ý cậu là sao? “
Cố Manh Manh giải thích: “Rất bình thường đó, không tới nỗi kinh thiên động địa như cậu, mỗi ngày chính là ăn ngủ cùng nhaul “
Thẩm Sơ Tuyết rất phối hợp hỏi: “Ăn ngủ với ai? “
Cố Manh Manh trả lời: “Cậu tự biết mài “
Thảm Sơ Tuyết không chọc cô nữa, giọng điệu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói: “Manh Manh, chúng ta là bạn tốt nhất.

Vì vậy, nếu không có vấn đề gì xảy ra trong tương lai, tình bạn của chúng ta sẽ không bao giò thay đổi, phải không? “
“Ừm, đúng vậy!”
Cố Manh Manh rất kiên quyết gật đầu.

Thẩm Sơ Tuyết cao hứng cười.

Cô nói: “Tớ có thể gặp cậu trong một vài ngày tới, và sau đó mang cho cậu một món quà!”
Cố Manh Manh mừng rỡ không thôi.

“Được rồi, được rồi!” Cô gật đầu liên tục và nói: “Khi gặp nhau, tớ sẽ mời cậu ăn tối!”
“Ừm!”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu.

Lúc này, bên ngoài phòng ngủ dường như có tiếng động truyền đến.

Thảm Sơ Tuyết rất nhạy cảm, lúc này nói: “Thẩm Nam Châu hình như đã trở lại, tớ cúp điện thoại trước, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện! “
Cố Manh Manh hỏi: “Đây là số điện thoại mới của cậu phải không? “
“Đúng đúng”
Thảm Sơ Tuyết đáp: “Sau này cậu muốn liên lạc với tớ thì gọi số này đi.


“Được rồi.”
Cố Manh Manh gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Sơ Tuyết vừa rời khỏi cửa sổ, vừa lúc đụng phải Thâm Nam Châu đi vào.

Nam nhân mặc âu phục toàn thân màu đen, đôi mắt đen như vũ trụ làm cho người ta nhìn không ra anh ấy đang nghĩ gì, giống như vô số đêm triền miên, làm cho người ta không dám khinh thường.

“Đang gọi điện thoại hả?”
Anh lên tiếng, giọng nói sâu sắc.

Thẩm Sơ Tuyết gật đầu.

Thảm Nam Châu híp mắt, thần sắc khó lường: “Cô hẳn là biết gần đây là thời kỳ nhạy cảm, sao có thể tùy ý gọi điện thoại ra ngoài? “
Thẩm Sơ Tuyết giật mình, vội vàng giải thích: “Tôi không gọi điện thoại lung tung, tôi chỉ gọi điện thoại cho một người bạn tốt của tôi.


Thảm Nam Châu hừ nhẹ.

Anh nói một cách sâu sắc: “Sơ Tuyết, gần đây cô đã có một chút không vâng lời đó.”
Thẩm Sơ Tuyết khẽ run rầy.

Cô mở miệng, muốn biện giải, lại phát hiện mình căn bản cũng không biết nên nói cái gì tốt.

Vì vậy, cô im lặng một lần nữa.

Thẩm Nam Châu không nhìn trên người cô nữa, chậm chạp cởi bỏ nút áo cho thoải mái.

Thẩm Sơ Tuyết do dự một chút, nũng nịu đi tới trước mặt anh.

“Tôi tới đây.”
Cô nhẹ giọng nói, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của nam nhân.

Thảm Nam Châu buông tay xuống, vẻ mặt thản nhiên.

Thẩm Sơ Tuyết vừa đưa tay cởi âu phục cho anh, vừa hỏi: “Ăn cơm chưa? “
Thảm Nam Châu “Ừ” một tiếng, xoay người vào phòng tắm.

Thẩm Sơ Tuyết yên lặng treo âu phục, lại nghe giọng nam nhân truyền đến từ bên trong: “Sơ Tuyết, lấy quần áo cho tôi.


“Được!”
Thẩm Sơ Tuyết đáp lại, vội vàng đi lấy đồ ngủ.

Khi cô đẫy cửa đi vào phòng tắm, Thẩm Nam Châu đang ngâm mình trong bồn tắm, trong phòng tắm khói sương tràn ngập, làm cho dung nhan anh tuấn của anh cũng mơ hồ theo.

Thẩm Sơ Tuyết không dám nhìn lung tung, nhẹ nhàng đặt quần áo của anh sang bên cạnh.

Sau đó, cô liền đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, Thẳm Nam Châu đều nhắm mắt lại, cũng không nói một câu với cô.

Sau khi Thẩm Sơ Tuyết từ trong phòng tắm đi ra, trực tiếp đi ra ngoài phòng bếp, sau đó bắt đầu pha cà phê.

Đây là một thói quen của Thẩm Nam Châu, hình như anh đều thích uống cà phê, nhát là khi làm việc.

Sau một lúc, anh bước ra.

Thẩm Sơ Tuyết nghe thấy tiếng động, vội vàng từ trong phòng bếp đi ra, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe giọng nam nhân truyền đến: “Thời gian này cô nên ở lại đây, xem như là nghỉ ngơi, bên đoàn làm phim cũng đã xin nghỉ phép cho cô.

“Hả2”
Thảm Sơ Tuyết nghe vậy, có chút bất ngờ.

Thảm Nam Châu ngồi xuống sô pha, ánh mắt liếc nhìn cô: “Có vấn đề gì? “
Thẩm Sơ Tuyết giải thích: “Bây giờ tôi thiếu mấy cảnh là có thể xong xuôi rồi, nếu bây giờ bắt đầu nghỉ ngơi, có khi nào ảnh hưởng đến quá trình quay phim của đoàn làm phim hay không?
Thảm Nam Châu xếp hai chân lại, động tác tao nhã mà tự nhiên.

Anh nửa đùa nửa thật mở miệng nói: “Tôi nói thế nào thì cô nên làm vậy, đừng hỏi tôi, đây là một trong những phẩm chất cơ bản nhất của một cô tình nhân, nhớ kỹ chưa? “
Sắc mặt Thẩm Sơ Tuyết hơi tái đi.

– Cô giật giật khóe miệng, miên cưỡng gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.


Thảm Nam Châu cầm lấy điều khiển từ xa, sau khi bật TV bắt đầu đổi kênh.

Sau một vài giây, anh nói: “Sao vẫn còn đứng đó?”
Thẩm Sơ Tuyết chợt hiểu ra, vội vàng trở về phòng bép.

Cô ra vẻ bình tĩnh, nhưng lúc rót cà phê, vẫn không nhịn được rơi ra một giọt nước mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui