Trên đường trở về khách sạn, Lục Tư Thần bắt ngờ nhận được điện thoại.
Hình như là có chuyện gì quan trọng.
Giọng nói của anh rất tràm, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đi Đề Dụ!”
Thư ký có chút kinh ngạc, cung kính hỏi: “Lục tổng, không về khách sạn sao?”
Lục Tư Thần không trả lời, quay đầu nhìn cô nhóc bên cạnh.
“Bé con, vẫn còn giận à?”
Anh nói, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Có Manh Manh hừ mũi, quay đầu đi.
Mặc kệ cô giãy dụa, Lục Tư Thần chỉ cứ ôm cô vào trong lòng, nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, nghe anh nói trước đất”
“Không!”
Có Manh Manh nâng cằm kiêu ngạo.
Lục Tư Thần không bận tâm đến chút giận dỗi của cô, sau đó nói: “Hiện tại anh có chuyện phải giải quyết.
Em phải ngoan.
Lát nữa anh sẽ để tài xé đưa em trở về khách sạn một mình.
Phải nghe lời.
Về đến khách sạn rồi thì không được chảy lung tung, biết không?”
Có Manh Manh không ho he.
Lục Tư Thần véo cái mông nhỏ của cô một cái, cố ý nghiêm giọng nói: “Nghe thấy chưa? Nói!”
Thành thật mà nói, thư ký đã theo ông chủ của mình nhiều năm như vậy, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ dỗ dành người khác.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với nhân vật của Lục Tư Thần.
Anh bẩm sinh chính là người quả quyết trong lĩnh vực kinh doanh.
Hoàn toàn không hợp với tình cảm nam nữ!
Nhưng thực tế là như thế này.
Chỉ cần Cố Manh Manh ở’ trước mặt anh, vị đề vương của giới doanh nhân đáng sợ này sẽ lập tức trở thành người chồng ba tốt.
Sự bá đạo thường ngày hoàn toàn không còn nữa.
Tất cả đều biến thành dấu chắm hỏi.
Tuy nhiên, cô nhóc đưởng hưởng phúc này lại hoàn toàn không biết hưởng phúc.
“Em không nghe thấy.
Một chữ cũng không nghe thấy!”
Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh vang lên.
Thư ký nghe vậy lập tức hoảng sợ.
Thầm nghĩ nếu đổi người khác thì chết chắc.
Tuy nhiên…
“Ngoan, tối nay anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em, hửm?”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh nghe vậy thì lập tức dừng lại.
“ÙI”
Lục Tư Thần gật đầu.
Có Manh Manh lườm anh: “Trong khách sạn cũng có bánh ngọt!”
Lục Tư Thần: “…”
Ở ghế phụ phía trước, thư ký thực sự muốn khóc sau khi nghe đoạn hội thoại này.
Tại sao khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy?
Nếu ông chủ trong công việc thường ngày có thể dễ nói như vậy thì thực sự anh ngủ cũng cười!
Buổi tối, Có Manh Manh ở một mình trong khách sạn xem TV.
Cô có chút buồn chán.
Cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Lục Tư Thần, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến anh đang làm việc bên ngoài, cô không đành lòng làm phiền anh.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Cố Manh Manh nhảy khỏi ghế sofa, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Chờ một chút, tôi sẽ đến ngay!”
Trong khi nói, cô đã đến trước cửa.
Cô gái nhỏ này đã cẩn thận hơn, không vội vàng mở cửa mà trước tiên nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Sau khi nhìn thấy người ở bên ngoài vậy mà lại là Lục Tử Diễm, có hơi kinh ngạc.
“Mở cửa!”
Giọng nói của Lục Tử Diễm truyền đến.
Cố Manh Manh không có thiện cảm gì với anh lắm.
Hôm nay vì có Lục Tư Thần nên cô mới dám chống đói anh.
Nhưng bây giờ, không có Lục Tư Thần, cô không có cái gan đó nữa.
“Làm gì?”
Cô nói qua cánh cửa: “Lục Tư Thần không có ở đây.
Nếu anh tới để tìm anh ấy thì có thể đi rồi!”
Nói xong, cô nghiêng người nhìn qua mắt mèo.
Lục Tử Diễm vẫn đứng trước cửa, xị mặt: “Cố Manh Manh, cửa mở ra”
Cố Manh Manh rất đắn đo.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì chứ?”
“Mở cửa!”
Lục Tử Diễm lạnh lùng ra lệnh.
Cố Manh Manh cắn răng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Lúc này bên ngoài chỉ có Lục Tử Diễm đang nói: “Cố Manh Manh, tôi đếm đến ba.
Nếu cô không mở cửa, tôi sẽ gọi nhân viên khách sạn ra mở cửa!” Nói xong, anh thật sự bắt đầu đếm ngược.
“Ấy áy”
Cố Manh Manh đứng trong phòng khách, hai tay chống nạnh, giận đùng đùng nhìn anh.
Lục Tư Thân chọn cách phót lờ, cười toe toét ngôi xuông ghế sô pha.
“Này!”
Thấy vậy, Có Manh Manh gần như nhảy dựng lên.
Người này thật sự không hề khách khí.
Cô còn chưa mời anh ngồi nữa mà đã tự mình ngồi xuống rồi!
“Rót cho tôi một cốc nước!”
Lục Tử Diễm nói.
Cố Manh Manh nhe răng: “Tại sao tôi phải nghe lời anh!”
Lục Tử Diễm nhìn cô, hơi nheo mắt: “Hửm?2”
XiI Biểu cảm này hơi đáng sợ.
Cố Manh Manh run lên một cái, biểu cảm trên mặt cô lại lập tức thay đổi.
“Được rồi…”
Cô thõng vai, không cam tâm tình nguyện mà quay người đi rót nước cho anh.
Ngồi trên sô pha, Lục Tử Diễm nhìn bóng lưng của cô không nhịn được cười.
Lúc này, anh lại thây điện thoại di động của Cô Manh Manh đặt bên cạnh mình.
Thế là, anh cầm nó lên và mở ra.
Hình nền một bức ảnh thú cưng dễ thương.
Chú mèo con lười biếng đang nằm trên bãi cỏ tận hưởng ánh nắng.
Mắt hơi nheo lại, vẻ mặt lười biếng, nhìn thế nào cũng giống cô nhóc nào đó.
“Này, sao anh lại nhìn trộm điện thoại của tôi!”
Đột nhiên, giọng nói của Cố Manh Manh vang lên.
Lục Tử Diễm để điện thoại xuống, bình tĩnh trả lời: “Xem giờ.”
“Hừ!”
Cố Manh Manh nhăn mũi, đi mấy bước qua, rất không khách khí mà đặt cốc nước lên bàn.
Sau đó, cô lấy điện thoại di động của mình qua.
Sau khi cô chắc chắn rằng Lục Tử Diễm không nhìn lung tung thì mới yên tâm.
Lục Tử Diễm uống nước, yên lặng nhìn toàn bộ vẻ mặt của cô.
“Sợ tôi nhìn điện thoại của cô vậy sao?” Anh nói: *Chẳng lẽ trong đó có bí mật gì sao?
“Liên quan gì đến anh?”
Có Manh Manh trừng mắt nhìn anh.
Lục Tử Diễm như cười như không cười: “Nhóc con, khi nói chuyện với tôi, tốt nhất nên khách khí chút!”.