Có Manh Manh vô cùng đắn đo.
“Cậu muốn tớ giúp như thế nào?”
Cô hỏi.
Tô Mẫn đảo mắt máy cái.
Sau đó cô nói: “Như vậy đi, hai ngày nữa cậu đi cùng tớ đến bệnh viện nhé.”
“Hát Cố Manh Manh nhìn cô: “Cậu, cậu thật sự muốn…”
“Đúng! Bắt buộc phải như vậy!”
Tô Mẫn Mẫn kiên định gật đầu.
Có Manh Manh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Nhưng, ngày kia tớ có thể phải ra nước ngoài rồi.”
“Cái gì?” Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, đột nhiên kêu lên: “Bà chị của tôi ơi.
Không phải cậu vừa ở tỉnh khác về sao? Sao lại ra nước ngoài nữa? Sao còn bận hơn cả lãnh đạo nhà nước vậy! Vậy cậu bận như vậy, anh hai biết không? “
Cố Manh Manh giải thích: “Cậu có biết Bella không?” Sau khi thấy Tô Mẫn Mẫn gật đầu, cô tiếp tục: “Bella gần đây đang tham gia một cuộc thi thiết kế quần áo cấp cao nhát.
Bây giờ cô ấy đã được chọn vào vòng bán kết.
Máy ngày trước cô ấy có mời tớ làm người mẫu cho cô ấy… “
“Cậu đồng ý rồi?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô chằm chằm.
“Ừ, tớ đồng ý rồi!”
Có Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên thú vị.
“Sao vậy?”
Cố Manh Manh nhìn cô ấy đầy khó hiểu.
Tô Mẫn Mẫn cười như không cười: “Thật sự rất ngạc nhiên đấy.
Cậu vậy mà lại cùng Bella hòa thuận như vậy!”
Có Manh Manh chau mày: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nói thế này với cậu đi.
Bella và anh hai quen nhau từ trước.
Mối quan hệ giữa hai người đó theo như người ngoài thấy thì cũng khó phân biệt được thật giả.
Đương nhiên, sau cậu xuất hiện thì những nhập nhằng đó đã không còn nữa! “
“Nhập nhãng gì?”
Cố Manh Manh mơ hồ.
Tô Mẫn Mẫn thở dài: “Manh Manh à, cậu để ý chút đi.
Là phụ nữ, cậu sao lại không có chút cảm giác nguy cơ nào thế hả?”
Cố Manh Manh càng không hiểu gì.
Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Trong phòng khách dưới lầu, Lục Tiểu Tứ đang chậm rãi thưởng thức trà.
Sau khi nhìn thấy Có Manh Manh và Tô Mẫn Mẫn xuất hiện, anh mới lười nhác nâng lên mi mắt, ngữ khí không rõ cảm xúc, nói: “Gần đây đi bay nhảy ở chỗ nào?”
Ừm, có thể chắc chắn là lời này là nói với Tô Mẫn Mẫn.
Có Manh Manh quay đầu lại liếc nhìn cô ấy.
Tô Mẫn Mẫn giả bộ bình tĩnh trả lời: “Ò, đâu có bay nhảy gì đâu.
Hai ngày qua em đều ở nhà chơi game.”
“Vậy sao?”
Lục Tiểu Tứ nhíu mày.
Tô Mẫn Mẫn nói thêm: “Ở chỗ mẹ em.”
Lục Tiểu Tứ im lặng.
Tô Mẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh, cười cười, nói tiếp: “Sao hôm nay anh lại rảnh mà tới đây? Ừm, gần đây các anh không phải rất bận sao?”
Lục Tiểu Tứ đặt tách trà xuống.
Anh thở dài, vươn tay ôm eo Tô Mẫn Mẫn, vừa nói: “Dù bận thế nào, cũng sẽ bớt thời gian để ở bên em.
Đừng có cả ngày cứ mải chơi game.
Em làm nghề này, chơi vừa phải thôi là được rồi.
Sao có thể mỗi giờ mỗi phút đều chơi được?”
“Đâu có đâu!”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy liền mở to mắt, nói: “Em đang làm trải nghiệm trò chơi!”
Lục Tiểu Tứ nhìn cô cười bắt lực: “Chỉ có em là lắm lý lẽ!”
“Hahaha…”
Tô Mẫn Mẫn cười.
Lúc này, Lục Tiểu Tứ quay đầu nhìn về phía Cố Manh Manh, cười nói: “Chị dâu nhỏ!”
“Hi!”
Cố Manh Manh vẫy vẫy móng vuốt, ngập ngừng nói: “Uh, cái đó, anh, anh ăn chưa?”
Phụt!
Sau khi lắp bắp nửa ngày, cuối cùng lại chỉ nặn ra một câu như vậy.
Lục Tiểu Tứ cười tủm tỉm: “Ăn rồi.
Hai người thì sao?”
“Ăn rồi!”.