Tô Mẫn Mẫn vỗ bàn một cái, nói: “Từ năm nay, cậu là mẹ ruột của nhóc này, tớ là mẹ đỡ đâu, ừm, khi nó lớn lên tớ sẽ giới thiệu vợ cho nó!”
Cố Manh Manh: “…”
Lục Tiểu Tứ xoa ấn đường nói: “Chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi?”
Tô Mẫn Mẫn dừng lại, đáp: “À, để em tính thử.
Cũng gần một tuần rồi!”
Lục Tiểu Tứ gật đầu đứng dậy khỏi ghế sô pha nhìn Cố Manh Manh nói: “Chị dâu, hôm nay không làm phiền cô nữa.
Tôi đưa Mẫn Mẫn về trước đã.
Lần sau mời cô và anh hai ăn cơm.”
Nói xong muốn kéo Tô Mẫn từ trên sô pha đứng dậy.
Tô Mẫn Mẫn có chút không vui.
Lục Tiểu Tứ liếc mắt: “Mẫn Mẫn?”
Tô Mẫn Mẫn đứng dậy khỏi ghế sô pha một cách miễn cưỡng, lâm bảm: “Em và Manh Manh lát nữa còn có việc phải làm nữa.”
“Lần sau làm!”
Lục Tiểu Tứ nói xong kéo Tô Mẫn Mẫn đi ra ngoài.
Cố Manh Manh đứng dậy, nhìn Tô Mẫn Mẫn với vẻ lo lắng.
Tô Mẫn Mẫn liếc lại cô một cái, làm động tác liên lạc sau.
Có Manh Manh gật đầu, tỏ ý cô đã biết.
Đến tối, Lục Tư Thần đi làm về.
Vừa thay giày bước vào phòng, chỉ nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ.
Còn chưa kịp ngắng đầu lên thì một thân hình nhỏ nhắn đã lao vào vòng tay anh.
Lục Tư Thần đầu tiên là giật mình, sau đó nở nụ cười.
“Ngoanl”
Anh chạm vào cái đầu nhỏ của cô.
Cố Manh Manh ngắng đầu lên khỏi vòng tay anh, nhìn anh chằm chằm.
Thấy vậy, Lục Tư Thần không khỏi nói: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay Mẫn Mẫn tới tìm em…”
Cô nói.
Lục Tư Thần không hề kinh ngạc, hờ hững gật đầu: “Ừm, cô ấy tìm em làm gì?”
“Nói chuyện với eml”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần vừa đi vào phòng vừa nói: “Nói chuyện vui vẻ không?”
“Cũng được…”
Cố Manh Manh chu môi.
Lục Tư Thần nghe xong nhướng mày: “Cái gì mà gọi là cũng được? Hai người lại đấu miệng à?”
Có Manh Manh lắc đầu: “Không!”
Thế là, Lục Tư Thần không nói gì nữa.
Tuy nhiên, Có Manh Manh không chịu bỏ qua.
Cô nói tiếp: “Lục Tư Thần, em có chuyện muốn hỏi anh!”
Lục Tư Thần ôm cô ngồi xuống ghé sô pha trong phòng khách, gật đầu: “Hửm?2”
“Ừm…”
Cố Manh Manh đảo mắt máy cái, dường như đang suy nghĩ xem nên hỏi câu này như thế nào.
Lục Tư Thần cũng không vội, cầm điều khiển lên, từ tốn chuyển kênh.
Một lúc sau, giọng cô truyền đến: “Anh có biết giữa Lục Tiểu Tứ và Tô Mẫn Mẫn đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ví dụ?”
Lục Tư Thần nói.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Chính là về mối quan hệ của họ đấy!”
Lục Tư Thần nhìn cô: “Người yêu?”
“Đúng thế!”
Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Theo như em biết, họ đã yêu nhau nhiều năm rồi đúng không? Ừm, ngay từ đầu họ làm sao mà đến với nhau vậy? Anh có biết không?”
Lục Tư Thần chau mày: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Tò mò thôi!”
Cố Manh Manh lắc cánh tay anh, làm nũng: “Lục Tư Thần, anh nói với em đi mà.
Thật đấy, em thực sự rất tò mò!”
Lục Tư Thần thở dài.
Anh nói: “Chuyện yêu đương của người ta, sao anh biết được?”
“Nhưng…”
Có Manh Manh muốn nói nhưng lại thôi.
Lục Tư Thần nhìn cô, nheo mát: “Em có phải đã nghe thấy chuyện gì không?”
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc.
Cô gật đầu nói: “Ừm, Tiểu Tứ luôn đối tốt với Mẫn Mẫn.
Bắt kể Mẫn Mẫn nói hay làm gì, anh ấy dường như cũng không tức giận gì!”
Lục Tư Thần cười mà không nói..