“Ừm, đúng vậy, néu không phải vì chị em mắt tích thì cũng không đến lượt em kết hôn với anh…” Cố Manh Manh nói với giọng buồn bã.
Lục Tư Thần không có trả lời mà vuốt ve má cô, nhàn nhạt nói ra một chữ “ngoan”.
Cố Manh Manh nhìn anh, gọi: “Lục Tư Thân…”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Em hỏi anh này.
Nếu có một ngày, chị em đột nhiên quay về, anh sẽ còn chọn chị ấy nữa không?”
Lục Tư Thần nghe vậy không khỏi nhướng mày.
Anh cười như không cười: “Em mong anh quyết định thế nào?”
Cố Manh Manh im lặng.
Lục Tư Thần nâng cằm cô lên, nhìn cô: “Manh Manh?”
Cố Manh Manh đột nhiên nồi giận.
“Anh muôn em nói gì?” Cô nghiên răng, như một con thú nhỏ bị chọc giận.
Lục Tư Thần có phần ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
“Giận rồi?”
Anh hỏi.
“Hừ”
Có Manh Manh quay đầu đi.
Tiếc là, cằm của cô vẫn bị người đàn ông giữ lấy nên đã thất bại.
Cô xị mặt, đáng thương: “Đau…”
Lục Tư Thần nghe vậy lập tức buông tay.
Anh ôm chặt người vào lòng, cảm thấy bát lực: “Đúng là một cô nhóc ngốc nghếch!”
Cố Manh Manh không phục: “Em ngốc ở chỗ nào? Em không ngóc!”
“Toàn nghĩ đến những việc vô vị, ngốc nghếch!”
Lục Tư Thần nói.
Có Manh Manh nhìn anh đầy uỷ khuất.
Lục Tư Thần nhắm mắt không nói gì.
Khi Cố Manh Manh thất vọng vì tưởng anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Không.”
Cố Manh Manh vui mừng ngẳng đầu.
“Cảm ơn anh…”
Cô vui vẻ nói.
Lục Tư Thần không nói thêm gì nữa, chỉ siết chặt vòng tay lại.
Anh biết trái tim cô gái nhỏ này luôn mong manh và nhạy cảm, tựa hồ nước trong veo thấy đáy, dù chỉ là cơn gió thoảng qua vẫn có thể khơi dậy những gợn sóng trong lòng cô.
Nói cho cùng, đây là biểu hiện của việc cô không có cảm giác an toàn.
Khi đến cửa hàng của Bella thì trời đã xế chiều.
Bella nhìn thấy cô, không khỏi nói: “Ôi, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi.
Tôi lo chết đi được!”
Cố Manh Manh cười xuề, giải thích: “Uh, cái đó, lúc sáng tôi đến bệnh viện một chuyến nên bị chậm trễ một lúc.”
Bella nghe vậy không khỏi ngắn ra.
“Đến bệnh viện?” Cô ấy nhìn Cố Manh Manh, nói: “Cô bị bệnh à?”
“Không phải tôi…”
Có Manh Manh nhanh chóng lắc đầu.
Bella lại nhìn Lục Tư Thần bên cạnh, nói tiếp: “Chẳng lẽ là anh?”
Lục Tư Thần không trả lời, chỉ ngồi trên ghế sô pha trong phòng.
Cố Manh Manh giải thích: “Là Mẫn Mẫn.
Cậu ấy xảy ra chút chuyện.”
Bella nghe vậy, không khỏi chau mày.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Là cô gái suốt ngày ở bên cạnh Lục Tiểu Tứ đó?”
“Đúng!”
Có Manh Manh gật đầu.
Bella không quan tâm, nói: “Chỉ cần không sao là tốt rồi.
Nào, đi theo tôi đi đo số đo.” Nói đến đây, cô ấy gọi nhân viên lại và nói tiếp: “Cô đi pha trà cho Lục tiên sinh.
Hãy nhớ, nước không được quá nóng, chỉ lấy lá trà trong hộp màu đỏ.
“
“Vâng ạ.”
Nhân viên liền đi ra ngoài..