Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Tô Mẫn Mẫn trở lại trạng thái ban đầu, gật đầu nói: “Rồi!”
Cố Manh Manh chu miệng: “Nhưng mà, tớ chưa từng hẹn hò…”
Tô Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, anh hai là mối tình đầu của cậu sao?”
Có Manh Manh im lặng.

Tô Mẫn Mẫn sờ sờ cằm, trầm ngâm gật đầu: “Ừm, tớ đột nhiên hiểu được tâm tình của cậu.

Nhưng mà, nói thật, tớ thấy cậu vẫn phải có cảm giác nguy cơ.

Dù sao Bella luôn ở chung quanh anh hai.

Nếu như tin đồn là sự thật, khó có thể đảm bảo rằng cả hai sẽ không nối lại tình cảm cũ!”
Có Manh Manh lo chết được: “Vậy thì tớ phải làm sao?”
Tô Mẫn Mẫn đảo mắt, lập tức lộ ra vẻ gian xảo.

Cô cười tủm tỉm nói: “Nào nào nào, ghé tai qua đây.

Sư phụ đây truyền cho cậu máy chiêu hay!”
Cố Manh Manh vội vã sáp lại gần.

Tô Mẫn Mẫn nói nhỏ bên tai cô một hồi.

Cố Manh Manh nghe xong, vẻ mặt rất rồi rắm: “Như vậy có phải là không tốt lắm không?”
Tô Mẫn Mẫn hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô, nói: “Không có gì mà tốt hay không cả.

Cậu phải nhớ, cậu là hoàng hậu chính cung.

Cho dù máy con yêu tinh đến trước mặt cậu thì đêu phải hiện nguyên hình.

Điêu quan trọng nhát là cậu phải thể hiện được khí thế của mình! Khí thế! Biết không?”

PO.

Cố Manh Manh gật đầu như hiểu như không.

Hai ngày sau.

Cố Manh Manh đã ăn sáng, đang kiểm tra hành lý trong phòng ngủ.

Khi Lục Tư Thần mở cửa bước vào, cô đang cầm mảnh giấy lắm bẩm một mình.

“Manh Manh?”
Lục Tư Thần gọi.

Cố Manh Manh nghe thấy tiếng động, không khỏi quay đầu nhìn anh cười: “Anh đến rồi!”
Lục Tư Thần đi đến bên cạnh cô, chau mày nói: “Em làm gì vậy?”
“Kiểm tra hành lý!”
Cố Manh Manh trả lời.

Cô giơ tờ giấy trên tay lên và nói tiếp: “Em đã viết tất cả những thứ cần thiết cho chuyền đi này lên tờ giấy này.

Bây.

giờ em cần kiểm tra để chắc chắn rằng em đã mang đầy đủ tắt cả rồi!”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Em tự ghi?”
“ừI”
Cố Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần vươn tay: “Đưa qua đây!”
Cố Manh Manh nghe vậy thì không do dự mà đưa cho anh tờ giấy.

Lục Tư Thần cúi đầu nhìn qua một cái, bình luận: “Ừm, ghi rất chỉ tiết.”

“Tất nhiên rồi!”
Có Manh Manh rất đắc ý.

Không ngờ, anh lại nói tiếp nửa câu sau: “Sao chép từ trên mạng?”
Cố Manh Manh: “…”
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, ánh mắt sủng nhược: “Cô nhóc ngốc, em lo mấy chuyện này làm gì chứ?
Quản gia và thư ký biết phải làm thế nào, cứ để bọn họ làm là được.”
Cố Manh Manh hừ một tiếng, ra vẻ: “Vậy sao được.

Em không thể lúc nào cũng dựa vào người khác! Sau này nếu em ra ngoài một mình thì sao? Lục Tư Thần, anh không thể cứ chiều em mãi như vậy được.

Anh như vậy là đang tạo ra thói quen ÿ lại cho em!”
Lục Tư Thần chau mày: “Sau này em còn muốn đi ra ngoài một mình?”
“Đương nhiên!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cô đảo mắt máy lần, cười tươi nói: “Có thể một ngày nào đó hứng chí, làm một chuyên du lịch nói đi là đi! Ưm, du lịch một mình!”
“Không được!”
Lục Tư Thần ngay lập tức phủ quyết.

“Hả?”
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên.

Cô vội hỏi: “Tại sao chứ?”
Lục Tư Thần trả lời: “Không an toàn.”
“Nhưng…”
“Được rồi!” Lục Tư Thần cắt ngang cô, nói tiếp: “Chuyện này sau này hãng nói.

Em qua đây với anh.

Nói xong quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Cố Manh Manh lẫm bảm máy câu rồi lững thững đi theo anh vào thư phòng.

Lục Tư Thần cầm một tập tài liệu trên bàn đưa cho cô và nói: “Đây là hợp đồng ủy quyền cổ phần của Có thị.

Em xem thử.”
Cố Manh Manh cầm lấy, đầu tiên là cúi đầu xem mấy cái, nghỉ hoặc nói: “Có phải là cái lần trước không?”
“Không!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận