Lục Tư Thần không có trả lời hỏi: “Em nghĩ sao?”
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ừm, kiểu người thông minh như anh, không ai có thể lừa được?
Ừm, cho dù là muốn gạt người thì cũng là anh gạt người khác…”
Lục Tư Thần cười khổ: “Mặt anh nhìn giống lừa đảo à?”
“Không giống…”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần cong môi: “Ngoan…”
Kết quả, cô nhóc nào đó vì quá tự đắc mà nhất thời nói lỡ lời: “Nhưng mà, Mẫn Mẫn nói anh là gian thương chính hiệu!”
Lục Tư Thần nheo mắt: “Cô ấy nói như vậy?”
Cố Manh Manh vội vàng che miệng, vẻ mặt rầu rĩ.
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần bình tĩnh nói.
Cố Manh Manh dừng lại, tiếp tục: “Không, không, anh nghe nhằm rồi, em không nói gì cải!”
Lục Tư Thần hừ giọng: “Cô ấy còn nói gì với em?”
“Hết rồi…
Cố Manh Manh lắc đầu cảnh giác.
Lục Tư Thần cười như không cười: “Sau này bớt qua lại với cô ấy đi.
Cô gái đó từ nhỏ đã bị điên rồi.
Đừng để cô ấy dạy hư.”
“Em thấy Mẫn Mẫn khá tốt mà…” Cố Manh Manh nghe vậy thì phản bác nói: “Suy nghĩ của cô ấy rất kỳ lạ cổ quái, có rất nhiều điều mà thậm chí cả em cũng không thể nghĩ ra.
Uh, mặc dù đôi khi cô ấy hơi điên rồ, nhưng em vẫn thích chơi với cô ấy.
Cô ấy có thể dạy em rất nhiều điều.”
“Oh?”
Lục Tư Thần nhướng mày.
Anh ôn tồn hỏi: “Cô ấy dạy em những gì2”
“Rất nhiều, chẳng hạn…”
Ngay khi nói đến đây, Cố Manh Manh chọt nhận ra, nhìn người đàn ông với ánh mắt ngạc nhiên: “A, anh dụ em…”
Lúc này, người phục vụ đi đến và hỏi có thể bắt đầu phục vụ bữa ăn hay chưa Lục Tư Thần gật đầu.
Sau đó, những món ăn Ý tinh tế bắt đầu được dọn lên bàn theo thứ tự.
Cố Manh Manh là một người ham ăn, khi nhìn thấy món gì ngon, cô sẽ lập tức quên ngay những chuyện trước đó.
Cô hào hứng nói: “Mình bắt đầu ăn được chưa?”
Lục Tư Thần gật đầu, dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô: “Ăn đi.”
“Oh yeahl”
Cố Manh Manh nghe xong lập tức cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.
Cô vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa ậm ừ nói: “Ừm, ngon quá, ngon quá!”
Lục Tư Thần từ lâu đã quen với cách ăn uống không thục nữ này của cô.
Anh thở dài: “Ăn từ từ thôi, bé con, không ai giành với em đâu.”
“Ừm, ừm…”
Cố Manh Manh gật đầu.
Nhưng thực tế là cô ấy vẫn ăn bất chấp hình tượng.
Sau bữa tối, cả hai đi dạo trên phố cho đến khi Cố Manh Manh kêu mệt, sau đó họ mới lái xe về khách sạn.
Trong khi đó, cô nhóc này luôn ôm lấy bó hoa hồng trong lòng như bảo bối.
Cô không để Lục Tư Thần giúp, cứ phải tự mình cầm lấy.
Sau khi về khách sạn, Lục Tư Thần nhờ người tìm một chiếc bình để cô cắm hoa vào.
Cố Manh Manh rất vui vì điều này, nói: “Lục Tư Thần, sau khi chúng ta trở về Trung Quốc, anh phải thường xuyên tặng hoa cho em đấy!”
“Được!”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh kiểng chân hôn anh, rồi cầm hoa bước vào phòng ngủ.
Lục Tư Thần hỏi: “Có cần anh giúp không?”
“Không cần!”
Có Manh Manh nói mà không nhìn lại.
Trong khi nói chuyện, cô đã cắm hoa hồng vào bình, chỉnh sửa lại một chút, sau đó dùng điện thoại di động lấy ra chụp máy bức ảnh và gửi cho Tô Mẫn Mẫn.
Chưa đầy hai phút sau, Tô Mẫn Mẫn đã gọi video đến.
Cố Manh Manh nhắn nút trả lời, cười nói với Tô Mẫn Mẫn trên màn hình: “Thế nào, có phải rất đẹp không?”
Tô Mẫn Mẫn hừ giọng: “Vô dụng.
Không phải chỉ là máy bông hoa hồng thôi sao, có gì mà đắc ý chứ?”
Cố Manh Manh “xì” và nói: “Đây là hoa hồng mà Lục Tư Thần tặng tớ.
Nó tất nhiên khác với những người khác..