Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


An Luân gật đầu, sau đó giơ tay gõ cửa.


An Luân trả lời: “Có lẽ vẫn chưa vào.”
Bella trầm ngâm.

An Luân giả vờ như không thấy, nói tiếp: “Cô Bella, bây giờ tôi giao thiếu phu nhân cho cô.

Cô ấy không nói được tiếng Ý.

Lục tổng nhờ tôi nói với cô, mong cô chăm sóc cô ấy thật tốt!”
“Tất nhiên rồi!”
Bella gật đầu.

Nửa giờ sau, hội trường bắt đầu soát vé.

Với tư cách là khách mời đặc biệt, Lục Tư Thần không cần kiểm tra vé.

Sau khi trực tiếp vào hội trường, anh được xếp ngồi ở hàng ghế VỊP đầu tiên, sân khấu Chương trình ở trước mặt anh.

Lát nữa chỉ cần Cố Manh Manh xuất hiện thì anh sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thời gian trôi qua, đèn trên sân khấu đột nhiên sáng rực.

Người dẫn Chương trình tươi cười tuyên bồ chính thức bắt đầu cuộc thi.


Sau đó, tất cả các nhà thiết kế lên sân khấu phát biểu.

Bella mặc một bộ sườn xám màu lục lam rất đẹp, mái tóc đen và đôi mắt đen, dáng người thướt tha.

Trong đám người ngoại quốc, vô cùng bắt mắt.

Phát biểu xong, mà trình diễn catwalk chính thức bắt đầu.

Hội trường yên lặng, tiếng nhạc vang lên, người mẫu đầu tiên bước ra.

Mọi người bắt đầu thấp giọng bàn tán.

Từ đầu đến cuối, với tư cách là khách mời đẹp trai nhất trong bàn VỊP, Lục Tư Thần luôn tỏ ra vô cảm.

Tuy nhiên, điều này vẫn không cản trở sự săn đón điên cuỗồng của giới truyền thông.

Dù sao, cho dù là ai thì cũng không thể nào cưỡng lại được những thứ đẹp đẽ, hơn nữa đây còn là chủ tịch tập đoàn nỗi tiếng quốc tết Đúng lúc này, trên sân khấu xuất hiện một cô bé da trắng rụt rè.

Lập tức tổng tài lạnh lùng trong mắt mọi người đột nhiên cười lên.

Nụ cười này thật sự là hại nước hại dân mài!
Giới truyền thông đang phát cuồng, ống kính trong tay lập tức tách tách không ngừng chỉ vì muốn giữ lại khoảnh khắc chắn động lòng người này.

Nửa đêm, Cố Manh Manh bị cơn buồn tiểu đánh thức.

Sau khi mở mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy bên cạnh giường trống rỗng.


Lục Tư Thần đâu rồi?
Cô đứng dậy khỏi giường, sau khi giải quyết xong chuyện cá nhân, cô mang dép lê bước ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài phòng khách, Lục Tư Thần đang ngồi làm việc bên bàn.

Ánh đèn huỳnh quang mờ từ màn hình máy tính chiếu lên người anh, tôn lên khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông.

Thấy vậy, tim Cố Manh Manh tự nhiên nảy lên một cái.

Có lẽ là nghe thấy giọng nói, Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Sao lại dậy rồi?”
Cố Manh Manh đứng yên đó, có phần hơi ngại ngùng.

“Bé con?”
Lục Tư Thần gọi một tiếng.

Cố Manh Manh cắn môi, nói nhỏ: “Anh, anh vẫn luôn làm việc à2”
Lục Tư Thần nở nụ cười, giơ tay xoa xoa ấn đường, nhẹ giọng nói: “Ừ, còn có một số việc còn chưa xử lý xong, sao em đã dậy rôi?”
Cố Manh Manh trả lời: “Đi vệ sinh…”
Lục Tư Thần bát lực.

“Đến đây!”
Anh giơ tay lên.

Thấy vậy, Cố Manh Manh nhanh chóng bước đến, đưa bàn tay nhỏ của mình qua.

Lục Tư Thần dễ dàng kéo cô vào lòng.

Đầu tiên là cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô, sau đó hôn lên trán cô.

“Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Anh thấp giọng hỏi.

Có Manh Manh gật đầu: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận