Có Manh Manh chớp mắt.
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông, nói, “Anh thực sự muốn nghe?”
Lục Tư Thần gật đầu: “Nói!”
Cố Manh Manh mím môi dưới nói: “Bảo đảm không tức giận?”
Lục Tư Thần đáp: “Chỉ là giả thiết, tại sao phải tức giận?”
“Vậy sao…”
Có Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là, cô không khỏi thả lỏng cảnh giác hơn.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ừm, nếu một ngày nào đó, em thật sự thích người khác.
Đến lúc đó em có thể sẽ ly hôn với anh!”
Nhiệt độ giảm xuống 0 độ ngay lập tức.
Cố Manh Manh mở to mắt, kinh ngạc nói: “Anh đã nói là sẽ không tức giận!”
Lục Tư Thần nghiêng người, dùng bàn tay to giữ lấy cằm của cô.
“Muốn ly hôn, hửm?”
Mắt anh đen như mực, lạnh như băng.
Có Manh Manh hết cả hồn.
Cô lắc đầu, nói, “Không, em, em chỉ là…”
Lục Tư Thần không đợi cô nói xong, nói thẳng: “Cả đời này cũng không thể nào!”
Có Manh Manh khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự cảm thấy oan quá đi!
Một lát sau, Có Manh Manh thừa dịp Lục Tư Thần bận làm việc mà chạy về lại bên cạnh Tô Mẫn Mẫn.
Cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, liền nghe tháy bên cạnh có giọng nói hả hê: “Bị mắng à2”
Cố Manh Manh trừng mắt nhìn cô: “Cậu còn không đồng tình với tớ?”
Tô Mẫn Mẫn nhún nhún vai trả lời: “Ai bảo cậu quá xui xẻo? Vừa rồi lời cậu nói, cho dù đổi lại là tớ, nếu như bị Tiểu Tứ nghe được thì anh ta cũng sẽ tức giận… haiz, không nhắc tới anh ta nữa.
Sao tớ cứ nhắc tới anh ta mãi vậy.
Phiền quá!”
Cố Manh Manh tỏ vẻ khinh thường.
Tô Mẫn Mẫn lườm cô một cái, nói: “Chị đây rộng lượng, không so đo với cậu.”
Cố Manh Manh cạn lời.
Tô Mẫn Mẫn sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi.
Nể tình bạn của chúng ta, tớ quyết định sẽ truyền đạt hết kinh nghiệm cho cậu.
Thế nào? Hứng thú không?”
“Cái gì?”
Cố Manh Manh không hiểu gì cả.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Tớ hỏi cậu, ở trong mắt cậu, Tiểu Tứ có tính cách thế nào?”
Cố Manh Manh nghe vậy, liền nói: “Ừm, anh ấy, công tử chơi bời điển hình.
Đôi khi nói chuyện rất điên người.”
Tô Mẫn Mẫn nói: “Vậy cậu thấy anh ta đối xử với tớ như: thế nào? Ý tớ là, cậu có phát hiện ra trong quá trình tiếp xúc với anh ta.
Anh ta rất bao dung tớ, hơn nữa cũng đặc biệt quan tâm tới tớ.
Có loại cảm giác đó không?”
“Có”
Có Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn rất đắc ý: “Muồn biết nguyên nhân không?”
“Muốn!”
Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn hắt cằm: “Gọi chị!”
Cố Manh Manh bĩu môi.
Nhưng suy nghĩ lại, Tô Mạn Mạn vốn hơn tuổi cô, nên gọi cô ấy là chị cũng không có gì là thiệt thòi.
Vậy nên cô gọi Chị ơi!”
“Ờ, em gái ngoan!”
Tô Mẫn Mẫn nâng tay lên xoa đầu cô.
Cố Manh Manh ngoảnh đầu đi, mất kiên nhẫn càm ràm: “Cậu nói đi chứ.
Vì sao?”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày nói: “Chỉ ba chữ, kê đúng thuốc!”.