Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


“Lần sau có đi nữa không?”
Lục Tư Thần nhìn lấy cô, vẻ mặt không hề thay đổi.

Cố Manh Manh vội vàng lắc đầu và nói: “Không không không, lần sau tôi sẽ không đi đâu.”
“Ngoan…”
Lục Tư Thần cảm thấy vừa lòng, đưa tay lên rờ rờ cái đầu nhỏ của cô.

Cố Manh Manh bĩu môi, nói một cách bực mình: “Anh cũng có chút hung dữ…”
“Có hả?”
Lục Tư Thần nhướng mày, vẻ mặt bắt đầu có vài phần lạnh lẽo.

Cố Manh Manh ngậm miệng lại, lắc đầu, hai mắt đều tròn vo.

Lục Tư Thần bị loại phản ứng kiểu này của cô khiến cho cười.

Theo như những gì anh nói, cuối cùng, anh quả nhiên không có truy vấn lại những gì Cố Manh Manh làm tối nay.

Chỉ là, Cố Manh Manh không biết rằng, mặc dù cô không nói ra, Lục Tư Thần cũng có bản sự đi điều tra và còn có thể so với cô còn rõ ràng hon.

Sau khi về đến nhà, Cố Manh Manh thay dép xong xuôi để đi vô phòng, thì người quản gia đã đi lên đón tiếp.

“Tiểu phu nhân!”
Anh kêu lên một cách đầy khuôn phép.

Cố Manh Manh xua tay: “Hi.”
Sau đó, không hề dừng chân lại mà bước lên lầu.

Cô hiện tại thầm nghĩ chuyện cần làm là lên lầu tắm rửa thay quần áo!
Nhưng mà sau khi cô làm hết mọi việc rồi thì người quản gia lại lên lầu gõ cửa phòng của cô.

“Có việc gì sao?”
Cố Manh Manh mở cửa ra và hỏi, cô vừa nhìn người quản gia ở bên ngoài vừa lấy khăn đề lau khô tóc.

Người quản gia nhìn cô, vẻ mặt cung kính nói: “Thiếu gia mời cô đi xuống lầu.”
Cố Manh Manh nhíu mày.

“Bây giờ luôn à?”

“Đúng vậy!” Người quản gia gật đầu.

Cố Manh Manh cảm thấy có chút bực mình.

Cô chỉ vào mái tóc đang ướt của mình và nói tiếp: “Tôi có thể: lau cho khô tóc rôi mới xuông được hay không?”
Người quản gia giật mình.

Kế tiếp, ông nói: “Tốt, tôi xuống báo với thiếu gia một tiếng trước.”
Đúng là như máy móc mà.

Cố Manh Manh than phiền ở trong lòng.

Nhưng mà cô cũng không có bộc lộ ra ngoài.

“Ừm, làm phiền ông.”
Cô gật gật đầu cười.

“Cô cứ từ từ.”
Người quản gia cúi chào cô, rồi quay người đi xuống lầu.

Sau khi anh rời khỏi, Cố Manh Manh lần nữa quay trở lại phòng, tiếp tục lấy dùng lau khô tóc.

Qua tầm không đến hai phút thì bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Cô vừa muốn há miệng nói chuyện thì cửa phòng đã bị mở ra.

Lục Tư Thần chậm rãi đi đến, quần áo của anh đã đổi thành bộ đồ mặc ở nhà, khác hẳn vẻ lạnh lùng khi mặc bộ đồ đen, lúc này tuy có phần dễ gần, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn để anh.

Mọi người không dám xem nhẹ đâu.

“Anh sao mà lại…”
Cố Manh Manh nhìn lấy anh, có chút cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Tư Thần đã đi đến, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngồi ở trên giường, thân hình khôi ngô cao ráo, làm cho anh giống như là một thiên thần mới xuất hiện.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy con gái lấy khăn lau tóc, sau đó mới mở miệng một cách thâm trầm nói: “Tại sao không sử dụng máy sấy?”
Cố Manh Manh ngắng đầu lên nhìn anh, không hề nháy mắt mà nói: “Không có tìm thấy…”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh có chút không vui nói: “Không tìm thấy?”
Dừng một chút rồi nói: “Cô không biết kêu người hầu đi lấy giùm à?”
Cố Manh Manh cúi gục đầu xuống.

Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ toàn là người ta sai khiến cô, cô mà đi ra lệnh người khác làm gì cho, thì có chút cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

“Ngu!”
Lục Tư Thần phun ra một chữ.

Cố Manh Manh cảm thấy bị ủy khuất.

Cô giải thích nói: “Tôi xài khăn cũng được mà, dù sao thì tóc của tôi cũng đâu có dài, rất nhanh cũng có thể lau cho khô rồi.

Hơn nữa, hiện tại thời tiết cũng không có lạnh máy, tôi làm vậy cũng là bảo vệ môi trường mà, hơn nữa làm như vậy cũng không có tổn hại gì đến tóc, anh không biết là nếu dùng máy sấy nhiều sẽ ảnh hưởng đến chát tóc đáy à? Tôi cũng vậy.”
“Lấy qua đây.”
Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời của cô.

Cố Manh Manh dừng lại.

“Hả?”
Cô nhìn anh có chút không rõ ràng.

Lục Tư Thần trầm mặt xuống.

“Quản gia!”
Anh hướng ra ngoài cửa kêu một tiếng.


Rấy nhanh, người quản gia liền xuất hiện.

“Thiếu gia, cậu có dặn dò gì ạ?” Người quản gia lễ phép hỏi.

Lục Tư Thần từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng vào Cố Manh Manh trên người, mặt của anh cũng không thay đổi nói: “Đi lấy cái máy sấy tóc qua đây!”
“Vâng!”
Người quản gia lui xuống.

Cố Manh Manh nhướng lông mày lên, có chút ngạc nhiên nói: “Anh không có nghe lời của tôi nói à?”
“Nguy biện!”
Lục Tư Thần chỉ đánh giá có hai chữ.

Cố Manh Manh suy sụp, một bộ dạng rất ảo não.

” Tôi không nói lung tung, tất cả đều có cơ sở khoa học.


Cô cố gắng để giải thích.

Thế nhưng Lục Tư Thần căn bản cũng sẽ không nghe.

Lúc này, quản gia đã lấy máy sấy tóc tới.

Lục Tư Thần gật đầu: “Quay lại! “
“Hả? “
Cố Manh Manh mở to mắt.

Đầu tiên cô có chút mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tư Thần bảo quản gia cắm máy sấy tóc vào ổ điện, cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.

: Khuôn mặt của cô bắt ngờ: “Anh định sấy tóc cho tôi hả?”
“Có vấn đề gì không?”
Lục Tư Thần vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.

Khóe miệng Cố Manh Manh khẽ nhéch lên.

‘Umi Cô ấy hơi lo lắng.

“Anh có làm được không?”
Cô thì thầm.

Lục Tư Thần nhìn mặt co: ” Quay người lại! “
Cố Manh Manh không khỏi giật mình.

Cô vội vã quay lại, ngồi trên giường lớn xếp đôi chân ngoan ngoãn.

Lục Tư Thần đứng ở bên giường, một tay cầm máy sấy tóc, một tay nâng lên những sợi tóc đen của cô.

Như anh tưởng tượng, từng sợi tóc của cô mềm mại như lụa vậy.


Thật ra, cảnh này còn rất ấm áp, người ta nhìn thấy sự uy nghiêm của anh, vẫn luôn luôn là quyết đoán.

Nhưng không bắt kì ai có thể nghĩ tới việc anh cũng có thể nhẹ nhàng thổi tóc, khuôn mặt lạnh lùng được chiếu rọi bởi ánh sáng ấm áp, cũng dần dần mềm mại.

Thật không may, một cô gái ngu ngốc không thể nhìn thấy cảnh này.

Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Lục Tư Thần rốt cuộc có thể sấy tóc hay không? Nói chung với anh ấy một người đàn ông có địa vị, không nên đứng đây sấy tóc cho cô ấy, chúa ơi, ngài nhất định phải phù hộ cho mái tóc của cô!
Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, đối với Cố Manh Manh mà nói, lại giếng như qua nửa thế kỷ.

Khi Lục Tư Thần buông máy sấy tóc xuống, cô giống như một con khỉ nhỏ, một chút liền từ trên giường xoay người lại, thậm chí ngay cả dép lê cũng quên đi, hoảng hốt chạy đến trước gương, hai tay nắm tóc mình nhìn trái nhìn sang phải, trên khuôn mặt nhỏ bé tất cả đều là biểu cảm lo lắng.

Lục Tư Thần rất khó chịu.

” Cố Manh Manhl “
Anh gọi cả tên cả họ của cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nha đầu này chính là thiếu sự quan sát, căn bản không nhìn ra nam nhân đang mắt hứng.

“Sao vậy?”
Cô nhìn lại anh.

Lục Tư Thần chỉ vào giường: “Quay lại đây rồi ngồi xuống nhanh! “
“Anh chờ tôi chút đi!”
Cố Manh Manh trả lời, vẫn tập trung vào tóc của mình.

Lục Tư Thần hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận dữ.

“Lại đây! “
Anh hét lên: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ baI”
Lần này, Cố Manh Manh cuối cùng cũng đề ý tới.

Cô quay đầu lại, đầu tiên nhìn vào người đàn ông, do dự trong vài giây, và sau đó chậm chạp về phía anh ấy.

“Thật là, anh hung dữ cái gì chứ! “
Cô lẫm bẩm trong miệng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận