Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Ngày tiếp theo, khi mà Cố Manh Manh mở to mắt tỉnh lại, ngoài cửa sô đã rât là sáng rôi.

Hôm nay thời tiết rất là tốt, nhìn về phía bên ngoài, gần như là cả một bầu trời đầy mây.

Sau khi Cố Manh Manh rửa mặt xong xuôi rồi, cô chậm rãi đi xuống lầu.

Cô có chút lén lút mà đi, khi mà xuống đến lầu một, cô không nhịn được liền vươn cỗ mà nhìn ra ngoài một cách lén lút.

“Tiểu phu nhân, cô đang làm cái gì vậy?”
Bỗng nhiên, có giọng nói từ phía sau truyền đến.

*AIP Cố Manh Manh hét nhỏ, bị dọa đến mức nhảy dựng lên.

Người hẫu cảm thấy sợ hãi: “Cô, cô không có việc gì chứ ạ?”
Cố Manh Manh bưng ngực, trước là tạm dừng tầm vài giây, rồi sau đó mới dừng tay nói: “Không, không có việc gì.”
Dừng một chút, cô lại vô ý nói một câu: “Cô như thế nào mà đi đường liền một tí âm thanh cũng không có vậy, thật sự là hù chết tôi rồi đó!”
Người hầu lập tức thấy sợ hãi.

“Tiểu phu nhân, thực xin lỗi…”
Cô liên tục xin lôi.

Cố Manh Manh có chút bất ngờ.

Cô nói: “Tôi đã không có chuyện gì rồi, cô không cần phải tiếp tục xin lỗi tôi đâu, A, cái kia tôi”
“Cố Manh Manh!”
Bỗng nhiên, có giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ bên phòng khách truyền đến.

Là giọng của Lục Tư Thần.

Cố Manh Manh trong nháy mắt câm như hến.

Cô dựa lưng vô vách tường, dùng tay làm dấu X biểu thị thái độ về phía người hầu.


Người hầu gật gật đầu, tỏ vẻ rằng cô đã hiểu rồi.

Nhưng mà, vừa ngay lúc này, người quản gia lại bước đến.

Anh đi đến đây từ phía phòng khách, đúng lúc gặp phải Cố Manh Manh, vẻ mặt bỗng có chút ngoài ý muốn.

“Tiểu phu nhân, buổi sáng tốt lành!”
Ông nói một cách bình tĩnh.

“Xuyt, đừng có nói chuyện như vậy!”
Cố Manh Manh vội nói.

Người quản gia ngắn ra, nói tiếp: “Ơ, việc này, thiếu gia mời cô đi qua kia.”
Cố Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên: “Ông phát hiện ra tôi hả?”
Người quản gia: “…”
Người hầu: “…”
Cố Manh Manh nhìn bọn họ, cảm thấy kì quái: “Hai người là đang biểu thị cái gì vậy?”
Người quản gia vội vàng cười nói: “Tiểu phu nhân, cô đi qua đi, đừng có để cho thiếu gia đợi lâu.”
FUnPệ Cố Manh Manh đi ra từ phía bên tường.

Cô trước hết là hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ đi vô phòng khách.

Vẻ mặt của cô như là xem thường cái chết, nhất là khi mà nhìn thấy người đàn ông đang mặc bộ đồ tây màu đen ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên kiên định hơn.

Lục Tư Thần nhìn lấy cô, nhíu mày: “Cô đang biểu hiện cái gì vậy?”
Cố Manh Manh bước đến bên bàn trà và đứng nhìn.

“Tối hôm qua là tôi không đúng!”
Cô mở miệng giành nói trước.

Lục Tư Thần nhướng mày: “Tối hôm qua?”
Cố Manh Manh gật đầu, tiếp tục nói: “Anh nói rất đúng, tôi nên gõ cửa trước khi đi vào phòng.

À, còn nữa, tôi có cần thận nhớ lại là tối hôm qua khi anh đi vào phòng của tôi cũng có gõ cửa, nhưng mà, anh chỉ gõ có chút thì liền tự mở cửa để đi vào.”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh nhìn lấy anh: “Anh còn cái gì để bổ sung vào nữa không?”
Lục Tư Thần liếc cô, đem hai chân vén lên một cách tao nhã.

Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Cố Manh Manh, cô đang muốn dạy dỗ tôi hả?”
“Hả?”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút ngu ngốc liền lắc đầu: “Không có mà, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Lục Tư Thần hừ lạnh.

Anh mở miệng nói: “Nơi này là nhà của tôi, mặc kệ là đi vô phòng này hay là tôi muốn gõ cửa hay không gõ cửa trước thì là quyền của tôi, cô đang cố ý gây sự hả?”
Thật sự là bá đạo quá đi nha!
Nhưng mà anh nói đến có phần hợp lý vì chỗ này đúng thật là nhà của anh.

“Không có ý kiến…”
Cố Manh Manh lắc đầu và nói một cách nhẹ nhàng.

Lục Tư Thần hát cằm và nói tiếp: “Đi ăn sáng đi.”
sUIm se Cố Manh Manh gật đầu.

Sau đó, cô quay người đi về phía nhà ăn.

Nhưng mà cô vừa mới đi được một chút thì liền phản ứng lại.


Cô dừng bước và quay đầu nhìn về phía người đàn ông hỏi: “Anh không đi ăn à?”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô một cái, nói: “Tôi đã ăn xong rồi.”
“Um.s Cố Manh Manh thu hồi ánh mắt rồi cất bước rời đi.

Nhưng sau khi cô ăn sáng, Lục Tư Thần đã đi đến công ty.

Hôm nay là cuối tuần, Có Manh Manh không cần đi học, cô lên lầu thay quần áo, sau đó gọi điện thoại cho Thẳm Sơ Tuyết.

Một lúc lâu sau, Thảm Sơ Tuyết mới nhận điện thoại.

“AIlo? “
” Thảm Sơ Tuyết, tớ là Cố Manh Manh, cậu có khá hơn chút nào chưa? Có Manh Manh lên tiếng hỏi.

Thẩm Sơ Tuyết bật cười: “Ừm, tốt hơn nhiều.


Cố Manh Manh nghe giọng nói của cô, không khỏi nhíu mày: “Thật không? Vậy sao giọng của cậu vẫn khàn vậy, hôm nay cậu có uống thuốc không đó? “
Thảm Sơ Tuyết ho khan vài tiếng.

Cố Manh Manh rất sốt ruột: “Sơ Tuyết, bây giờ cậu có ở nhà không? Tớ sẽ đến thăm cậu, được chứ? “
Thảm Sơ Tuyết vừa ho vừa trả lời: “Không, không cần, khụ khụ, tớ ổn, cậu đừng, đừng đến đây…
Cố Manh Manh không thể làm gì được: “Sơ Tuyết, cậu bị bệnh, tớ ở cùng cậu không tốt sao? Được rồi, tớ sẽ đến bằng xe buýt ngay bây giờ! “
“Cậu đừng “
PTÚU LG”
Cố Manh Manh đã cúp máy.

Bên kia, Thắm Sơ Tuyết nhìn điện thoại di động trong tay đã cúp máy, bất đắc dĩ cười khổ.

Hơn một giò sau, Cố Manh Manh đứng trước cửa nhà của Thẩm Sơ Tuyết.

Rằm rằm!
Cô vừa giơ tay gõ cửa, vừa hô: “Sơ Tuyết, Sơ Tuyết, tớ là Cố Manh Manh, cậu mở cửa ra đi!”
Giọng nói vừa dứt, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Nhưng mà làm cho người ta bất ngờ, sắc mặt Thằm Sơ Tuyết rất tiều tụy, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, tóc rối tung, hai mắt vừa đỏ vừa sưng lên.

“Thẩm Sơ Tuyết, có chuyện gì với cậu vậy?”
Cố Manh Manh kêu lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nỗi.

Thẩm Sơ Tuyết giật giật khóe miệng: “Cậu vào trước đi.



“Được…”
Cố Manh Manh theo cô vào nhà.

Thẩm Sơ Tuyết giống như rất mệt mỏi, cô cũng không chào hỏi Cố Manh Manh, trực tiếp ngã xuống giường.

Cô quấn chặt chăn, mơ hồ nhắm mắt lại.

Cố Manh Manh tiến đến bên giường, vừa đưa tay về phía trán cô, vừa nói: “Sơ Tuyết, hình như cậu bị bệnh nặng lắm rồi, cậu đi cùng tớ đến bệnh viện kiểm tra thử đi, được không? “
“Tớ không sao… “
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu, từ chối ý tốt của Cố Manh Manh.

“Nhưng… “
Cố Manh Manh nhíu mày.

Cô ấy rất lo lắng: ” Khuôn mặt của cậu rất tiều tụy, Thẳm Sơ Tuyết, tớ nghĩ rằng cậu nên đến bệnh viện để xem xét.


Thâm Sơ Tuyết nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

Cố Manh Manh nhìn cô như thế này, vô cùng sốt ruột.

Cô nhìn xung quanh bên trái và bên phải, và sau đó nói, “Thẳm Sơ Tuyết, thuốc của cậu ở đâu?” Ò, phải, cậu đã ăn chưa? “
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu: “Không muốn ăn gì…”
Cố Manh Manh khuyên: “Cậu đang bị bệnh, sao có thể không ăn cơm chứ? Thẩm Sơ Tuyết, cậu muốn ăn ăn gì, tớ sẽ đi mua cho cậu ngay bây giờ.


Thẩm Sơ Tuyết lại không lên tiếng.

Cố Manh Manh nằm sắp bên giường nhìn cô, tiếp tục nói: “Sơ Tuyết, cậu nói chuyện đi, cậu muốn ăn gì? “
Cô vừa dút lời, Thảm Sơ Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Tối qua, tớ bị cưỡng hiếp.

“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận