Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Vẻ mặt của Lục Tư Thần cực kỳ lạnh lùng ngồi ở trước bàn, người hầu đang múc cơm, nhưng mà khi cái dĩa cua lớn được bưng lên thì anh lập tức nhăn mày lại.

Người quản gia thấy vậy, vội vàng giải thích nói: “Đây là tiểu phu nhân chuẩn bị cho ngài.”
Lục Tư Thần có chút ngạc nhiên.

“Cô ta chuẩn bị?”
“Đúng vậy.”
Người quản gia gật đầu.

Lục Tư Thần trầm mặc một xíu, lại nói: “Cô ta vô nhà bếp làm à?
Người quản gia không có trả lời ngay.

Anh chần chờ một chút, sau đó mới từ từ đáp: “Cái này, đây là do tiểu phu nhân cố tình đóng gói mang từ ngoài về cho ngài.”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh liếc liếc nhìn người quản gia một cái, ánh mắt đầy phong duệ.

Người quản gia cúi đầu, thủy chung không dám nhìn thẳng lên anh.

Cho đến khi, giọng nói của Lục Tư Thần vang lên: “Đi đem cô ấy gọi tới đây.”
“Vâng.”
Người quản gia gật đầu, nhanh chóng lui xuống.

Qua không đến vài phút, Cố Manh Manh đã đi đến.

Cô đã tắm xong rồi, thay một bộ đồ ngủ mới màu hồng nhạt, mái tóc đen như lụa cũng đã xõa tung, dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, đôi mắt đen long lanh.

Nếu mà là một viên đá quý thì nó sẽ lộng lẫy.

“Anh kiếm tôi hả?”
Cô mở miệng, vẻ mặt nghỉ hoặc mà nhìn lấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn.

Lục Tư Thần nhìn chằm cô, đôi mắt rất sâu.

Cố Manh Manh thấy anh không nói lời nào, không nhịn được từng bước đi lên, trực tiếp đứng ngay ở trước mặt anh.

“Lục Tư Thần!”
Cô giơ tay quơ quơ trước mặt anh.

*Con cua này là do cô mang về?”
Lục Tư Thần bỗng nhiên mở miệng, cúi đầu nói một cách âm u.

“Ưm, đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Trong nháy mắt, Cố Manh Manh không nhìn lấy Lục Tư Thần, nói tiếp: “Hôm nay tôi qua nhà của Thắm Sơ Tuyết, sau đó… À, dù sao cũng là do có chút chuyện riêng, cô ấy muốn đi ăn một bữa thật no, cho nên có mời tôi đi ăn xíu hải sản.”
Lục Tư Thần híp mắt: “Bạn của cô không phải đang bị bệnh à?”
“Ủa, sao mà anh biết được vậy?” Cố Manh Manh có chút ngạc nhiên cực độ.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã phản ứng lại và không thể không mỉm cười: “Ò, đây là những gì tôi đã nói với anh tối hôm qua?
Ừm, thật ra thì cô ấy không bị ốm gì cả, chủ yếu là vì một chuyện buồn, nhưng cô ấy là người đó, ừm, nói thế nào nhỉ, dù sao cô ấy cũng thuộc loại người hay nghĩ ngợi lung tung, tôi nói chuyện phiếm với cô ấy một lúc, cô ấy nhanh chóng quay mặt đi, dù sao thì tôi cũng có tiền… ” Khi vừa nói ra câu này, cô chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, vội đưa tay lên che miệng, hai mắt mở to.

Lục Tư Thần lại nghe được cực kỳ rõ ràng.

“Tiền?”
Anh bắt được chữ mẫu chốt nhát.

Đầu óc của Cố Manh Manh nhanh chóng suy nghĩ.

Cô trả lời: “Ừm, ý của tôi là hôm nay Sơ Tuyết đi lĩnh lương, ha hả…”
Lục Tư Thần đánh giá cô, nhíu mày nói: “Là như vậy hả?”
Cố Manh Manh thở dài và tiếp tục: “Thực ra Sơ Tuyết là một vũ công tuyệt vời, nhưng vì sự vắng mặt của các vũ công trong buổi biểu diễn ngày hôm qua, cô ấy đã bị trưởng đoàn khiêu vũ cảnh cáo nghiêm khắc.

Cô ấy thực sự rất thích nhảy.” Thật tiếc là nó vẫn luôn là ẳn số…”
Nói đến đây, Cố Manh Manh như nghĩ đến điều gì đó, không khỏi ngắng đầu lên nhìn về phía người đàn ông, trong mắt phát sáng: “Lục Tư Thần, anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Tư Thần híp mi.

Anh nhìn lấy cô con gái, giọng nói giảm bót: “Cô muốn tôi giúp cô ta?”
“Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cô nói: “Sơ Tuyết múa rất là đẹp, nhưng vẫn bị thiếu khuyết ở chỗ là cơ hội biểu diễn, nếu mà cho cô một cơ hội để trình diễn thì cô ấy nhất định sẽ bộc lộ tài năng.”
Lục Tư Thần thu hồi ánh mắt.

Giọng nói của anh đạm bạc: “Bây giờ là thời gian ăn cơm, việc này có gì nói sau.

“Ừm..

W Cố Manh Manh gật gật đầu.

Cô ngoan ngoãn đứng ở trước mặt người đàn ông liền như vậy đứng lặng yên mà nhìn anh.

Lục Tư Thần cầm chiếc đũa, chậm rãi ăn cơm dùng bữa.

Một lúc sau, người quản gia kính cần hỏi: “Thưa ngài, bây giờ ngài có muốn ăn cua không?”
Lục Tư Thần không vội vả gì cả.

Nhưng mà Cố Manh Manh không thể chờ đến lúc mà nói: “Anh phải ăn! Anh phải ăn!”
Lục Tư Thần nhíu mày xuống.

Người quản gia thật cẩn thận nhìn qua người đàn ông, ở phát hiện anh vẫn chưa có gì khác thường, lúc này mới tiến đến, bắt đầu đụng vào con cua.

Cố Manh Manh liền kích động.

Cô nói liền: “Lục Tư Thần, tôi không có lừa anh, con cua này ăn rất là ngon, anh có biết hôm nay tôi ăn được bao nhiêu con không?” Sau khi nói xong thì cô vươn bốn ngón tay ra và cười hì hì nói: “Tôi ăn nhiều như vậy, tất cả đều là những con lớn.”
Lục Tư Thần thấy như vậy, chậm rãi nói: “Cô thật sự thích ăn cua à?”
“Tôi thích lắm, còn anh thì sao?”
Cố Manh Manh nhìn anh hỏi.

Lục Tư Thần không trả lời.

Lúc này, quản gia đặt thịt đã gỡ vào đĩa.

Lục Tư Thần cầm đũa gắp một miếng.

Cố Manh Manh mở to mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Tư Thần phát hiện động tác này của cô, không khỏi nói: “Còn chưa ăn đủ sao? “
THÍ H Cố Manh Manh nở nụ cười, bộ dạng rất ngượng ngùng.

“Quản gial “
Lục Tư Thần gọi: “Lấy thêm một bộ đũa nữa! “
“Ò, không, không! “
Cố Manh Manh vội vàng lên tiếng nói.

Lục Tư Thần khó hiểu nhìn cô: “Lại không muốn ăn? “
“Không.


: Cô Manh Manh cười cong mắt.

Cô đặt đầu của mình lại gần người đàn ông và mở miệng của mình: “AI “
Lục Tư Thần sửng sót.

Anh nhìn cô gái một cách bắt ngờ.

Cố Manh Manh thấy anh không làm gì, không thể không thúc giục: “Mau cho tôi ăn đi, khom lưng mỏi quá đi! “
Hóa ra là như vậy!
Cô ấy muốn anh đút cho cô ấy.

Lục Tư Thần có chút không quen.

Anh từ từ giơ tay lên, chuyển động có hơi cứng nhắc.

Cố Manh Manh chờ đến không còn kiên nhẫn, liền tiến lên, mở miệng liền ăn thịt.

“Hô hô, rất ngon!”
Cố Manh Manh cười vui vẻ.

Lục Tư Thần nhìn chằm chằm đôi đũa cô ăn qua, biểu cảm có chút sững sờ.

Quản gia thấy vậy, không thể không cần thận lên tiếng hỏi: “Thưa ông, tôi sẽ lấy cho ông một đôi đũa mới nhé?”
Cố Manh Manh ngạc nhiên: “Tại sao? ” Dừng lại, cô lại nhìn về phía Lục Tư Thần, mở miệng: “Anh có sở thích sạch sẽ à? Hay là chê tôi? “
Lục Tư Thần không để ý đến hai người này.

Anh gắp lại một miếng thịt, và đặt nó trong miệng của mình một cách thanh lịch.

Cố Manh Manh thấy vậy, một lần nữa lại vui vẻ cười lên.

“Có ngon không?”
Cô hỏi như một lời mời.

Lục Tư Thần gật đầu, thần sắc thản nhiên: “Cũng được.


Cố Manh Manh nghe xong lời này, không nghĩ nhiều liền nói: “Chúng tôi đã gọi mười phần lớn, nhưng cuối cùng không ăn hết, còn lại hai cái tôi liền đóng gói mang về.

Ban đầu, tôi đã có ý định để lại cho bản thân mình ăn khuya, nhưng từ lúc anh nói anh thích nó, tôi nhường lại hết cho anh đó!”
Lục Tư Thần ngắn ra.

Anh chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Những thứ này, là các cô ăn còn dư lại?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui