Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Lục Tư Thần nhăn mày.

Cố Manh Manh cầm lấy điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm.

“Cái mà…”
Cô chậm chạp ngập ngùng không nói.

Lục Tư Thần nhẫn nại nói: “Có cái gì muốn nói thì cứ nói!”
Cố Manh Manh hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi, tôi có chút muốn gặp anh…”
Đầu dây bên kia của điện thoại, bỗng nhiên không có lên tiếng.

Cố Manh Manh không có nghe được trả lời liền cho rằng là Lục Tư Thần cúp máy rồi cô không kìm được mà buông điện thoại xuống rồi nhìn sơ qua màn hình, thấy được vẫn còn ở trong chế độ trò chuyện của cuộc gọi, một lần nữa đưa điện thoại lên bên tai, lên tiếng nói: “Alo, Lục Tư Thần, anh, anh có đang nghe máy không vậy?”
“Tôi đang nghe.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Tư Thần truyền đến.

Không biết vì sao mà lúc này tim của Cố Manh Manh bỗng nhiên đập nhanh hơn.

“Tôi…”
Cô mở miệng.

Lục Tư Thần nói tiếp lời của cô: “Tôi sẽ nhanh chóng quay trở về, cô hiện tại nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ đi tìm Tiểu Tứ, cậu ta sẽ giúp cô.”
“Ừm, tôi biết rồi!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Giọng nói của Lục Tư Thần trở nên nhu hòa: “Cô ngoan ngoãn chút.”
“UNM Cố Manh Manh nheo miệng.

Rồi sau đó, Lục Tư Thần cúp điện thoại.

Cố Manh Manh cầm điện thoại, trong lòng bỗng trở nên thật trống vắng.

“Ê, cô không sao chứ?”
Lúc này, giọng nói của Lục Tiểu Tứ bỗng nhiên truyền đến bên tai.

Cố Manh Manh bỗng dung ngắng đầu lên, đôi mắt mở to mà nhìn lấy anh.

Lục Tiểu Tứ thấy cô phản ứng như vậy, không khỏi nhíu mày lại: “Cô bị sao vậy?”
“Không…”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tiểu Tứ nhướng mày, tỏ ra về bướng bỉnh nói: “Được, nếu cô đã không có việc gì rồi thì bây giờ mời giải thích cho tôi một xíu được không, cô vừa rồi còn chuẩn bị ra ngoài làm cái gì?
Mắt của cô không có mờ đúng không, bên ngoài bây giờ có một đám phóng viên, cô không nhìn thấy à?”
Cố Manh Manh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nên nói như thế nào với anh.”
Lục Tiểu Tứ trợn trắng mắt: “Nên nói như thế nào thì liền nói như thế nấy, chứ cái gì mà ở đây không biết nói với tôi như thế nào?”
TỐ, E: Cố Manh Manh vừa muốn nói chuyện.

Lúc này, bỗng có người chạy đến bên cạnh, mở miệng nói: “Lão gia ra rồi.”
Cố Manh Manh nghe như vậy thì gần như là cô hướng lên trên lầu mà chạy.

“Cố Manh ManhI”
Lục Tiểu Tứ kêu cô.

Nhưng mà, Cố Manh Manh căn bản là không có để ý đến anh, cũng không thèm quay đầu lại mà hướng thẳng lên lầu mà chạy.

“Mẹ nó!”
Lục Tiểu Tứ chửi một câu liền cất bước đi theo.

Mà lúc này, tại bên ngoài phòng cắp cứu ở lầu hai.

Cố Tiêu đã muốn được đầy ra rồi, ông ta vẫn còn trong trạng thái hôn mê, trên đầu ông có quấn một miếng gạc trắng rất dày.

Khương Thục Nhã đứng ở bên cạnh, vừa khóc lóc vừa nghe bác sĩ chẩn đoán kết quả bệnh lý.

Khi Cố Manh Manh chạy đến nơi thì vừa vặn nghe được ba chữ “Chấn thương não”.

Cô chợt đứng lại và lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng trở nên tái trắng bệch như tuyết.

Do cô còn nhớ rõ ở học kỳ lúc trước, trong lớp của cô có một người bạn học, ông nội bạn ấy bởi vì căn bệnh chắn động não mà mắt.

Không lẽ…
“Cô làm cái gì mà quay lại rồi?”
Đột nhiên, giọng nói của Khương Thục Nhã truyền đến, tràn đầy sự không hài lòng.

Cố Manh Manh lại giống như cái gì cũng không nghe tháy, từng giọt từng giọt nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống.

Khương Thục Nhã nhìn đến bộ dạng của cô như thế, thì thật sự là giận đến mức không có chỗ nào để xả giận.

Bà ta đang muốn làm khó dễ thì lại nhìn thấy Lục Tiểu Tứ đang chạy đến từ đẳng sau, trong lòng lập tức hoảng sợ.

Mà lúc này, Lục Tiểu Tứ chạy đến bên cạnh Cố Manh Manh.

“Cô chạy lung tung làm cái gì vậy?”
Anh không tức giận không được.

Nhưng mà sau đó, anh lại bị sốc.

“Cô khóc cái gì vậy?”
Anh nhăn mày, nhìn Cố Manh Manh đang đứng khóc, trong lòng cảm thấy có chút hụt hãng.

“Bồ ơi…”
Giọng nói của Cố Manh Manh nghẹn ngào.

Lục Tiểu Tứ quay người lại, lập tức nhìn thấy Cố Tiêu đang nằm ở trên xe đầy, có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Không lẽ là mất rồi à?
Nhưng mà không đúng, nếu mà mắt rồi, thì ít nhất cũng phải phủ tắm vải trắng lên chứ.

Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Tứ lập tức nhìn về phía của Khương Thục Nhã, rất kiềm chế hỏi: “Chú Cố không có xảy ra chuyện gì chứ?”
Khương Thục Nhã cười tươi như hoa.

“Không sao, không sao, bác sĩ nói là chỉ bị chắn thương não nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ thấy đỡ hơn.”
*A?”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Đệt, thì ra là một hồi sợ bóng sợ gió à.

Lục Tiểu Tứ thờ dài một hơi nhẹ nhõm, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn Cố Manh Manh, chỉ hận là rèn sắt không thành thép được mà nói: “Thật sự là vô dụng mà, đúng là làm mất mặt!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui