Cố Nhược Hi ngồi an hưởng cảm giác một mình.
Cô cũng không phải là người lần đầu tham gia những buổi dạ tiệc như thế này.
Trước đây khi cha mẹ còn sống, mỗi lần tham gia dạ tiệc nào đó, cha đều cưng chiều dắt cô đi theo.
Giúp cô có thể thoả mãn ăn bánh ngọt cô thích mà không bị mẹ rầy la.
Mẹ cô mỗi lần biết được chỉ đành bất lực liếc xéo cha, nói ông chiều hư mình.
Dừng dòng hồi ức trong đầu lại, Nhược Hi khẽ thở dài.
Như có trực giác mách bảo, cô nghiêng đầu qua.
Có điều cái cô thấy chỉ là đám người mặc tây trang chỉnh tề đang vây quanh một người nào đó.
Đám đông quá lớn, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người kia, đành quay đầu lại, cầm đĩa bánh lên thưởng thức.
Trong lòng hơi hoang mang.
"Là do mình mặc mỏng quá ư? Vì sao lại có cảm giác lạnh sống lưng vậy nhỉ?"
...
Lãnh Phong chẳng mấy chốc đã quay lại, thấy cô ngẩn người nhìn chiếc bánh ngọt.
Tay không khống chế được muốn xoa đầu cô.
Ngay giây sau, Cố Nhược Hi ngước mắt lên nhìn, đối diện với hành động đưa tay của hắn đặt câu hỏi.
"Cậu định làm cái gì vậy?"
Tay của Lãnh Phong dừng lại trong không trung, điệu bộ khó xử.
Mấy vài giây để cậu ta thu tay về giả vờ vuốt tóc mình.
Khuôn mặt lảng tránh ánh mắt của cô, mãi mới cất tiếng trả lời.
"Không có gì, tôi nhìn nhầm thôi."
Nhược Hi khẽ "ừm", không chấp nhặt hành động kia của cậu ta, tiếp tục ăn bánh.
Dường nhu suy nghĩ về vấn đề gì đó, cô ngước lên nhìn cậu ta.
"Khi nào thì tôi có thể rời khỏi?"
"Cô còn chưa giúp tôi nói đỡ trước mặt cha."
"Vậy bây giờ đi?"
"Chậm đã...!Không cần vội vàng như vậy chứ?"
Lãnh Phong thức thời, giây sau cũng kéo chiếc ghế đối diện với cô ra, nhanh chóng ngồi xuống.
Chỗ ngồi còn chưa ấm, bên cạnh đã xuất hiện một vài người từ đâu bước tới.
Những người đó đều nhắm vào Lãnh Phong.
"Cậu Lãnh, vì sao lại ngồi nơi này nha?" - Người đó trực tiếp xem nhẹ, hoặc có thể là không nhìn thấy xuất hiện của Cố Nhược Hi, mỉm cười giả lả làm quen với Lãnh Phong.
Cố Nhược Hi nhìn cảnh này, vẫn tiếp tục ăn bánh.
Nhìn cô gái kia một thân hàng hiệu.
Đôi chân thon dài xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp váy, thiết kế cúp ngực của bộ váy dạ hội càng thể hiện sự quyến rũ.
Đừng nói đến nam nhân, nhiều khi nữ nhân còn yêu thích.
"Tô Du Nhiên, không thấy tôi đang bận sao?"
Tô Du Nhiên bĩu môi, đến lúc này mới nhìn thấy đối diện Lãnh Phong còn có người khác.
Đôi đồng tử mở rộng, ngạc nhiên đến suýt nữa thì hét lên.
"Tiểu Phong, ấy này...!Người này là..."
"Ấy ấy cái gì, cô gái này vô cùng đặc biệt đấy! Cô ấy là cứu tinh, là lá chắn bảo vệ khỏi chuyện bị cha đuổi khỏi nhà."
Tô Du Nhiên nghe vậy không khỏi cười lớn, vỗ đầu Lãnh Phong.
"Tội nghiệp chưa, có cần chị đây cùng bạn gái xinh đẹp này đồng tâm giúp em không?"
"Cút, đừng làm phiền tôi! Cô là chị tôi hồi nào vậy?" - Lãnh Phong bị chọc cho nổi đoá, hất tay của Du Nhiên ra.
"Xì, có gì mà phải gắt như vậy, tôi cũng có ý tốt mà." - Nói đoạn, cô kéo ghế ra, ngồi chính giữa khoảng trống của hai người họ, vui vẻ làm quen với Cố Nhược Hi.
- "Tô Du Nhiên, 25 tuổi."
"Cố Nhược Hi, còn vài tháng nữa là 24."
"Nhược Hi, Nhược Hi, Nhược Hi...!Cái tên này trông quen thật đấy..." - Tô Du Nhiên vừa lẩm bẩm, theo thói quen vừa dùng ngón tay cái ấn giữ má phải để suy nghĩ.
- "Ah, nhớ ra rồi!"
"Nhược Hi, chúng ta từng gặp nhau ở sân bay, lúc đó tôi là người chở cô về! Ha ha, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy nha?"
Lãnh Phong nghe vậy không khỏi nhíu mày, trừng mắt nhìn Du Nhiên.
"Cô làm tài xế từ khi nào vậy? Tô Du Nhiên, cô không sợ bác gái Tô đánh cho mông nở hoa hả?"
Tô Du Nhiên không thèm quan tâm cậu ta lảm nhảm, trực tiếp dùng chân đá ghế cậu ta trượt một đoạn.
Nếu không phải Lãnh Phong phản xạ tốt nắm lấy cạnh bàn, cậu ta có lẽ đã khiến mông mình nở hoa thật.
Trừng mắt nhìn Tô Du Nhiên, Lãnh Phong trực tiếp đứng dậy chỉnh sửa bộ đồ trên người.
Toan định ngồi xuống lần hai, phía sau lưng đã nghe thấy tiếng người gọi.
"Tiểu Phong, cha đang đợi chú ở đại sảnh, chú đang làm cái gì ở đây vậy?"
Lãnh Phong nghe thấy tiếng nói của người kia thì lưng lập tức thẳng đứng lên, khuôn mặt khó coi đến cực độ.
Lãnh Kiệt Luân từ xa không để ý, khi đến gần mới chợt nhận ra cô gái ngồi trên ghế có phần quen thuộc.
"Cô là...!Cố Nhược Hi? Không ngờ có thể cùng cô tương phùng ngay trong nhà của mình nha."
Nhược Hi hơi bất ngờ, còn có phần hốt hoảng khi nhìn thấy Lãnh Kiệt Luân.
Nhưng lúc nhìn lại xung quanh không thấy bóng dáng của người kia, cô mới thở phào một cái.
Mỉm cười chào hỏi với Kiệt Luân.
"Tôi cũng không ngờ cậu ta là em trai của Lãnh thiếu đây."
"Ha ha, để cô chê cười rồi."
Lãnh Phong một bên ngơ ngác hỏi.
"Cô và anh trai tôi quen nhau?"
"Ừm.
Có thể nói là có quen biết." Nhược Hi gật đầu đáp.
Kiệt Luân dời tầm mắt lên người Lãnh Phong, đưa tay ra nắm lấy cổ áo của em trai mình toan định xách đi.
Bên tai nghe thấy tiếng bất mãn của cậu em.
"Anh, có người ở đây, để cho em tí thể diện với được không?"
Tô Du Nhiên đứng gần đó nghe thấy, ôm miệng cười đến chảy nước mắt.
Cố Nhược Hi cũng muốn cười, nhưng tay lại bị Lãnh Phong kéo đến bên cạnh.
"Anh, hay em dẫn cô gái này đi theo gặp cha để báo cáo tình hình học, thầy cô thì không nói, nhưng với tư cách là bạn bè cô ấy có thể làm chứng cho em."
Lãnh Kiệt Luân nhìn sang, thấy hành động gật đầu chấp nhận của Cố Nhược Hi thì không nói gì nữa.
Lập tức dẫn hai người họ đi.
Tô Du Nhiên ở phía sau đương nhiên sẽ không bỏ lỡ sự bẽ mặt nào của Lãnh Phong, giày cao gót bước vội trên đá hoa cương, đi theo đám người kia đến đại sảnh..