"Lí do thì thiếu gì? Tôi không thích anh nữa, vậy đã đủ chưa?"
"Vậy năm đó rời đi cũng vì không thích tôi nữa?" - Mạc Thiệu Ngôn chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, tôi không muốn phải dỗ dành, thương cảm cho anh, như vậy quá phí thời gian của tôi rồi.
Vậy nên tôi chia tay trong im lặng, mất công để anh làm phiền.
Lí do này đã đủ chưa?" - Cố Nhược Hi mỉm cười, khoé mắt cong lên, bộ dạng trông vô cùng khinh thường hắn.
Đoạn, cô tiếp tục nói:
"Mạc Thiệu Ngôn, thế giới này thiếu gì cô gái như tôi, hơn hết, Lộ Phi Phi vị hôn thê của anh chẳng phải đang làm rất tốt bổn phận hay sao? Anh còn tìm tôi để làm gì? Hay anh cũng như bao nhiêu tên đàn ông khác, muốn thử cảm giác nuôi tình nhân?"
Ánh mắt trong suốt nhìn hắn, cô cười, nụ cười cứng ngắc.
Cũng không đợi câu trả lời của hắn, cô lại ngồi xuống đối diện hai ngôi mộ của cha mẹ, đầu gục xuống, bàn tay nắm mấy cây cỏ dại mọc gần đó dùng lực lôi lên.
Mạc Thiệu Ngôn không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Bao nuôi tình nhân? Ha, trong mắt cô, anh trở nên hạ tiện đến như thế nào? Suy nghĩ lại bay xa về ngày đầu tiên sau 6 năm cả hai gặp lại...!Cô vì chuyện kia mà nói như vậy sao?
"Cố Nhược Hi, em nghe tôi nói..."
"Mạc tổng, nếu không còn chuyện gì nữa xin về cho.
Nơi này không phải là nơi anh nên nán lại lâu nhỉ?" - Cô ngắt lời hắn, không quay đầu nhìn hắn mà cất tiếng.
Nhìn cô như vậy, hắn cũng đành rời đi, còn không quên để lại một câu.
"Em có thể trốn lần một lần hai, nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ ba."
Hắn nói xong, men theo lối mòn đi xuống.
Dụng ý thật rõ ràng, hắn dù thế nào đi nữa, lần này cũng không để cô chạy nữa.
Hơn hết, lúc này, hắn đã biết được điểm yếu chí mạng của cô.
Mạc Thiệu Ngôn rời đi thật xa, Cố Nhược Hi mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Nhìn hình ảnh khắc trên bia mộ của họ, Cố Nhược Hi gục đầu xuống.
"Có phải con sai rồi không? Cha mẹ...!Tất cả mọi người, đều do con hại...!Tại sao Mạc Thiệu Ngôn lại không hiểu chứ? Cuộc sống hắn vốn dĩ đang bình thường như vậy, vì sao nhất thiết phải kéo con vào để làm rối loạn? Con bây giờ, ngay cả nhân cách đứng trước mặt hai bác Mạc còn không có..."
...
Sau đó mấy tuần, Cố Nhược Hi thuận lợi tốt nghiệp, cầm tấm bằng trên tay vui vẻ chạy đến khoe với dượng và dì.
Nhưng tiếp đón cô là không khí vô cùng ảm đạm, còn có chút phần trầm trọng.
"Hai người, có thể nói con biết có chuyện gì xảy ra được không?"
Dượng và dì ngồi trên ghế, đối diện là cô.
Vương Nhất Trung nhìn cháu gái mình, thở dài, dù sao đó cũng là công ty do cha cô tạo dựng, dù cô bây giờ không phải người quản lý, ít nhiều ông vẫn nên báo cho cô...
"Công ty chúng ta ấy à, lần hợp tác vừa với Nhất Hàng không thành công lắm.
Làm tổn hại đến vốn và nhân lực.
Hiện tại cổ phiếu đang ngày càng giảm.
Nhưng cháu cũng đừng lo, dượng có thể giải quyết được."
"Chỉ mình Nhất Hàng sẽ không tổn hại nhiều như vậy? Dượng, người nói thật cho con..." - Hai tay đan vào nhau, run run nhìn hai người, cô muốn một câu trả lời chính xác.
Trong lòng mơ hồ cảm nhận chuyện này có phải hay không do Mạc Thiệu Ngôn nhúng tay vào?
"Tất cả...!Sau khi Nhất Hàng không muốn đầu tư nữa, bọn họ cũng tự mình rút vốn, sau đó vì không đủ kinh phí mà công trình thi công dở đã bị đình chỉ...!Nhất Hàng cũng lựa chọn đúng thời điểm thật..." - Vương Nhất Trung cũng chẳng thể nào làm gì hơn.
Mọi thứ đã tiến hành, bây giờ thu hồi lại cũng đã muộn.
Bọn họ đã nợ tiền lên đến 1 tỉ.
Oành, như sét đánh ngang tai, thật sự là hắn.
Là hắn cố tình làm như vậy.
Tờ giấy chứng chỉ trên tay của cô rơi xuống đất.
Cố Nhược Hi cầm lấy áo khoác, vội chạy ra khỏi nhà.
Cố Thanh Tâm và Vương Nhất Trung muốn hỏi cô đi đâu, nhưng cô bước chân thật nhanh, chi để lại cho cô một cái tàn ảnh.
Trên đường đến Nhất Hàng, Cố Nhược Hi vô cùng sốt ruột...!Hắn rõ ràng có hiềm khích với cô, vì sao không nhằm vào cô mà lại nhắm vào hai người họ, nhắm vào công ty của cha cô để lại?
Khi đến nơi, còn chưa kịp nhận tiền thối của tài xế, cô đã chạy thục mạng vào trong công ty.
Nhân viên ở đây một số không biết thì bỏ qua, một số nhận ra cô thì nở nụ cười khinh bỉ.
"Thấy chưa, hình như bị Mạc tổng bỏ rơi, định đến đây làm loạn sao?"
"Thôi, chúng ta vẫn nên từ xa hóng vào thì hơn."
"Ha, cóc ghẻ mà bày đặt..."
Cố Nhược Hi mặc kệ bên tai nghe thấy lời lẽ gì, đến quầy lễ tân, gặng hỏi:
"Mạc Thiệu Ngôn đang ở đâu?"
"Cho hỏi cô có lịch hẹn trước chưa?" Lễ tân vẫn theo quy củ lịch sự hỏi lại.
"Không có, nhưng mà..."
"Mạc tổng đang họp, cô có thể đến văn phòng ngài ấy chờ." Cúp điện thoại xuống, cô tiếp tân thông báo cho cô.
Nhược Hi gật đầu xem như lời cảm ơn.
Vào trong thang máy, liên tục nhấn số 22.
Khương Tử Nhu lúc thấy Cố Nhược Hi từ trong thang máy bước ra, còn ngỡ rằng cô đến nộp đơn chính thức, vui vẻ gọi cô.
"Chị Nhu Nhu, Mạc tổng liệu có ở trong công ty không?"
"Có, nhưng từ đã, có chuyện gì em cứ từ từ." - Khương Tử Nhu giữ tay cô, để cô bình tĩnh lại.
Vừa lúc đó, Mạc Thiệu Ngôn từ lầu trên đi xuống, thấy cô xuất hiện ở nơi này, đôi mắt màu hổ phách hiện ra ý cười nhàn nhạt.
"Đến rồi sao? Nhanh như vậy?".