Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Nhưng rất nhanh sau đó Trầm Tịch Dương lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bước đi.

Cô đã bỏ lại quá khứ của mình phía sau lưng, cô tuyệt không thể dừng chân hay quay đầu lại...

Lại là thanh âm từ tính đó vang lên, "Dương Nhược Băng."

Trầm Tịch Dương vẫn không dừng chân.

"Cô chính là Dương Nhược Băng!" Người đàn ông phía sau khẳng định.

Trầm Tịch Dương bây giờ mới xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì cô thoáng sửng sốt, "Doãn tiên sinh? Anh gọi tôi?"

Doãn Tử Du dường như đang xúc động chuyện gì đó, cơ mặt anh giật liên hồi, giọng nói khàn khàn lạc hẳn nhịp, hỏi, "Dương Nhược Băng, năm năm trước, tại sao lại từ bỏ?"

Người này biết cô? Trầm Tịch Dương cố gắng lục lọi trong kí ức, rõ ràng cô không quen biết Doãn Tử Du a! Thậm chí là gặp mặt cũng chưa....

Nếu đã từng gặp qua, Doãn Tử Du ưu tú như thế khẳng định cô sẽ nhớ rất rõ đi!

Vậy vì sao anh ta biết cô là Dương Nhược Băng?

Năm năm dù thời gian không dài nhưng cô đã sớm không còn là Dương Nhược Băng của trước đây, từ tính cách đến khí chất- đều không giống!

Cùng lắm là khuôn mặt hơn chín phần tương tự mà thôi!

Nếu không phải người đã từng tiếp xúc nhiều với cô thì sẽ không nhận ra! Trên thế giới này người giống người không thiếu!

"Du tiên sinh thật sớm quên nha, chẳng phải chúng ta từng gặp nhau tại buổi tiệc Kính thị lần trước.... Tôi là...."

"Cô chính là Dương Nhược Băng!"

Trầm Tịch Dương nhướn mày, "Nếu không biết anh là Doãn Tử Du, tôi còn tưởng anh có ý định với tôi đấy! Cách này không khỏi quá xưa cũ đi?"

"Tại sao tôi là Doãn Tử Du lại không thể có ý định với cô?" Doãn Tử Du hỏi ngược lại.

Đối với mấy vấn đề này, Trầm Tịch Dương không muốn dây dưa, "Thật xin lỗi, lễ khai mạc sắp bắt đầu, nghe nói năm nay Du tiên sinh được đề cử ở hạng mục ca sĩ yêu thích nhất, tôi không thể làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài a!"

Nói xong cô mau chóng rút lui. Doãn Tử Du nhìn cô gái chạy mình trối chết thì dở khóc dở cười, khuôn mặt này chẳng lẽ không có tý sức hút nào sao?

Dù sao lúc mới debut không thiếu người nói anh ta dùng mặt kiếm cơm, giờ lại bị người ta chán ghét...

Doãn Tử Du thấy bản thân thật nực cười, chờ đợi một người trong vô vọng....

Thậm chí người ta còn không biết mình là ai....

"Doãn Tử Du, cậu đứng đó làm gì thế? MC bắt đầu rồi kìa!"

"Chúng ta đi thôi...."

Trầm Tịch Dương hay Dương Nhược Băng cũng được, chúng ta sẽ sớm gặp lại!

****

23h.

Trạch Cầm viên.

Bạch Khánh Chi kích động nhìn tiểu công chúa phấn nộm đang chơi đùa đằng xa thì không nhịn được mà chửi bậy, "Mẹ kiếp! Trầm Tịch Dương, xú nữ nhân kia! Còn không mau lăn ra đây khai báo! Cậu rốt cuộc còn giấu mình những gì? Hôm trước là bảo bối thì thôi, hôm nay lại thêm một bé gái!"

Trầm Tịch Dương vừa đem vài món nhậu đặt lên bàn ăn, quay ra thì thấy Bạch Khánh Chi lườm mình, oan ức nói, "Cái này không phải do lỗi của mình a! Mình mới có thêm tiểu công chúa này vào vài hôm trước thôi!"

Bạch Khánh Chi trợn mắt nghi ngờ nói, "Cậu đừng nói với mình là tìm thấy con gái thất lạc đã lâu đó?"

______________

Chút manh mối....

#UyenToTo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui