Mãi không được câu trả lời từ Mạc Tu Nghiêu, rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng xù lông:
"Mạc Tu Nghiêu, rốt cuộc anh giấu Khánh Chi đi đâu rồi?"
Mạc Tu Nghiêu cảm giác vị trí bị lung lay, hất cằm kiêu ngạo nói, "Vứt xuống cửa sổ rồi!"
Gân xanh trên trán Trầm Tịch Dương nổi lên từng vạch. Cô vội vã chạy ra phía cửa sổ nhìn, đối với loại người ngang tàng, không có lý lẽ như Mạc Tu Nghiêu, anh ta có thể làm thật lắm chứ!
Trầm Tịch Dương cố gắng căng mắt nhìn xung quanh, thật may không có gì, dọa chết cô rồi!
"Anh lừa tôi!"
Mạc Tu Nghiêu khuôn mặt cao lãnh tỉnh bơ hướng về phía nhà tắm.
"Này, anh đứng lại đó! Anh còn chưa nói Khánh Chi đi đâu!"
Trầm Tịch Dương đuổi theo, giận dữ nói. Cô không lo lắng sao được, nhỡ chẳng may Bạch Khánh Chi đêm khuya say rượu đi linh tinh, xảy ra chuyện gì đáng tiếc, cô thật không dám nghĩ.
Mạc Tu Nghiêu đột ngột dừng lại khiến Trầm Tịch Dương đâm sầm vào tấm lưng rộng của anh, ngay khi cô còn đang choáng, anh siết chặt cái cằm tinh tế chỉ bằng nửa bàn tay của cô, nheo mắt nói, "Em muốn tắm uyên ương?"
Trầm Tịch Dương ho khan khù khụ....
Là tắm uyên ương a! Một nam một nữ một bồn tắm.........
Bàn tay to lớn của anh lại xoa đầu cô, cưng chiều nói, "Bạch Khánh Chi không sao. Ngoan, hôm nào cao hứng sẽ cho em tắm chung."
Trầm Tịch Dương: == ai thèm tắm chung với anh!
Súng của bà đâu!!! Bà muốn cho thằng nhãi ba mươi ba tuổi này vài phát!!!
****
Bàn ăn bốn người, không khí có chút kì dị.
Tiểu Vân hết ngó nghiêng nhìn cô xinh đẹp, lại quay sang phía papa nhà mình, dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người, "Đêm qua hai người ngủ chung sao ạ?"
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp trả lời thì Mạc Tu Nghiêu đã gật đầu.
Lập tức đôi mắt hoa đào của Tiểu Vân sáng long lanh, cô bé liên tục gắp thức ăn vào bát Trầm Tịch Dương.
Trầm Tịch Dương có cảm giác thụ sủng nhược kinh, tiểu công chúa sao hôm nay lại nhiệt tình vậy nhỉ?
Quả nhiên thức ăn vừa đưa lên đến miệng, Tiểu Vân đã vui vẻ nói, "Cô xinh đẹp cố gắng ăn nhiều chút nha, như vậy mới sinh ra em trai khỏe mạnh, còn món này nữa nè...."
Trầm Tịch Dương, "..................."
Thực sự nuốt không trôi, cô muốn khóc a TT
Vội vã giải thích, "Khụ, Tiểu Vân nghe cô nói, cô và papa con hoàn toàn trong sáng, còn chưa làm loại chuyện kia, không thể nào có em trai hay em gái được."
Tiểu Vân chớp mắt ngây thơ hỏi, "Loại chuyện kia là gì ạ?"
"................." Cái này cô có thể nói ra sao?
Tiểu Vân bắn ra ánh mắt đã hiểu, điệu bộ người lớn nói,"Cô xinh đẹp không cần ngại, chúng ta là người một nhà."
Trầm Tịch Dương quay sang nhìn bảo bối cầu cứu- chỉ là bảo bối cúi đầu chăm chú dùng bữa sáng, căn bản không để ý tới cô.......
Trầm Huân Khanh biết ngay bà mẹ nhà mình say kiểu gì cũng có chuyện, bé đã sớm cảnh báo rồi!
"Cá không ăn muối cá ươn, mẹ không nghe lời bảo bối trăm ngàn mẹ hư!"
Trầm Huân Khanh chỉ để lại một câu sau đó rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn không quên lườm lão cha già cảnh cáo, đừng có làm chuyện gì quá phận với mẹ bé!