"Mami, bao giờ người đi làm?" Khanh bảo bối hỏi.
Trầm Tịch Dương giả bộ thương tâm nói, "Mami còn đang thất nghiệp a! Không biết từ giờ đến cuối tháng chúng ta sống sao đây!!!"
Trầm Huân Khanh nheo mắt khinh thường, đừng tưởng bé không biết trong tài khoản của bà mẹ già nhà mình có bao nhiêu con số không đằng sau.
Rõ ràng là phú hào, còn giả bộ nghèo khổ!
"Cô xinh đẹp đừng buồn...."
Thấy Tiểu Vân lo lắng cho mình thì Trầm Tịch Dương được an ủi phần nào. Vẫn là con gái tốt nhất, không như thằng nhóc kia luôn chống đối cô!
Tiểu Vân chợt đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu Trầm Tịch Dương, cong môi nói tiếp, "Có papa của Tiểu Vân, chồng yêu của cô nha! Người rất giàu, giàu nhất nước X luôn, chúng ta không chết đói được!"
Trầm Tịch Dương, "................" Haha, "chồng yêu", hai chữ này sến chết!
Trầm Huân Khanh đôi mắt đen láy hiện lên vẻ suy tư, bé rất nhanh hiểu ra mọi chuyện.
Con bé Tiểu Vân này đích thực là gian tế của lão cha, chỉ có bà mẹ của bé coi nó như cục vàng, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trên miệng sợ tan!
Kì thực mẹ bé là người phụ nữ vô cùng tài giỏi, chỉ số IQ cực cao, vậy mà chuyện gì liên quan tới lão cha thì trở nên cực ấu trĩ, đúng là yêu vào mộng mị đầu óc.
Bảo bối âm thầm quyết tâm, sau này nhất định không dính tới mấy cái thứ tầm phào gọi là nhi nữ thường tình!
Bảo bối cũng sẽ ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ mẹ mình- chỉ mong người không thua quá thảm trong tay lão cha......
Ngồi xem TV một thoáng đã đến bữa trưa, Trầm Tịch Dương gọi điện vốn định hỏi Mạc Tu Nghiêu trưa nay có về dùng bữa cùng họ hay không thì bên kia không có tín hiệu.
Cô đành để lại lời nhắn nhắc anh phải giữ gìn sức khỏe, dùng bữa đúng giờ.
Bọn họ vừa sắp mâm thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cô vội chạy ra mở, trông thấy khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tu Nhiên thì trong lòng thoáng thất vọng...
Cô còn tưởng là anh ấy về bất ngờ cơ.
Trầm Tịch Dương à, mày đúng thật hết thuốc chữa, xa người ta chưa đến một ngày đã bày đặt nhớ nhung, thật không có tiền đồ a!!!!
Kì thực tình yêu vốn bình dị như thế, chỉ đơn giản là những nỗi nhớ nhung.
Còn nhớ là còn yêu...
Mà hết nhớ là hết yêu mất rồi...
"Chị dâu, khụ, chị nhớ anh trai em?"
Trông thấy khuôn mặt đang vặn vẹo vì nhịn cười của Mạc Tu Nhiên, Trầm Tịch Dương lập tức xù lông, "Cậu mà còn nói bậy, lập tức lăn ra khỏi nhà cho tôi."
Mạc Tu Nhiên đành ngậm miệng, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải tranh thủ củng cố tình cảm với chị dâu mới được! Khi đó chỉ cần có chị dâu bảo kê, anh trai mặt lạnh là cái lông gì chứ?
Mấy ngày kế tiếp cứ yên bình trôi qua, yên bình tới mức làm Trầm Tịch Dương cảm thấy không chân thực.
Mạc Tu Nghiêu đã sớm gọi điện cho cô bảo anh có việc gấp bên phía Kính Thiên Minh, hiện giờ không ở trong nước, sẽ giải thích với cô sau.
Nhị sư huynh không biết nghe được nguồn tin ở đâu, biết hiện giờ cô đang thất nghiệp ở nhà, liền tức giận đe dọa, nếu cô còn không chịu đến công ty xử lý mớ công việc chồng chất kia, huynh ấy sẽ bỏ công ty, đi "phượt" luôn!
Trầm Tịch Dương biết chỉ số thù hận của con hàng này đã lên tới mức level max, bất đắc dĩ phải kết thúc chuỗi ngày ăn chơi của mình, lết xác tới tập đoàn DD.
Chỉ là Trái Đất luôn rất tròn và vận khí của cô luôn rất tệ, vừa mới đến cửa công ty đã gặp ngay mấy con ruồi vo ve trước mắt.
Đây không phải là Ý Hoan và Ngọc Tử San thì là ai?
Trầm Tịch Dương hờ hờ, ông trời còn biết sắp xếp cho bọn họ đi cùng nhau cơ đấy!