Thịnh Thiếu Sâm lặng lẽ thả lỏng tay, nhưng không có buông ra, trực tiếp dẫn cô ra khỏi xe.
Bên ngoài xe, ánh mặt trời trực tiếp chiếu tới và tia cực tím rất mạnh.
Diệp Thư chỉ cảm thấy hơi nóng chiếu vào mặt như đang thiêu đốt da.
Thân hình cao lớn của Thịnh Thiếu Sâm hơi nghiêng sang, giúp cô che chắn hơn phân nữa ánh nắng.
Quan Cửu xuống xe, vội vàng mở một chiếc ô to màu đen che trên đầu họ, che chắn gần hết nắng nóng.
Diệp Thư ngẩng đầu nhìn thấy quốc huy chói mắt trước cửa Cục Dân chính, nhất thời cảm thấy sửng sốt.
Cô đã từng là thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý bậc nhất Tân Thành này.
Bất cứ ai cũng đổ gục và lao vào ôm đùi của cô.
Ai có thể ngờ được, Diệp Thư-một tiểu thư cao quý hô mưa gọi gió, lại có thể thảm hại đến mức trở thành người mang thai hộ như thế này?
" Diệp tiểu thư đang sợ hãi? Muốn rút lui sao?"
Thịnh Thiếu Sâm buông tay, như con mèo đang bực bội, thanh âm lộ rõ vẻ chế giễu.
Diệp Thư cau mày, liếc mắt nhìn hắn: " Thịnh tiên sinh nghĩ rằng: đi đến ngày hôm nay, tôi còn sợ cái gì nữa? Trái lại là Thịnh tiên sinh, gia đình cao quý, tài sản nhiều nên cân nhắc cẩn thận, tránh để sau này gặp phải người tâm cơ chiếm hết tài sản."
Diệp Thư nói xong, không thèm nhìn anh ta, lập tức đi thẳng vào Cục Dân chính.
Bóng dáng uyển chuyển của cô được ánh mặt trời chiếu vào, phát ra ánh sáng lấp lánh tạo nên cảnh tượng thật xinh đẹp.
Khóe môi của Thịnh Thiếu Sâm bất giác nhếch lên.
Bộ mặt ngâm đen của Quan Cửu run rẩy.
Hắn đi theo Thịnh Thiếu Sâm lâu như vậy rồi, mà lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Thiếu Sâm tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác trong khoảng thời gian lâu như thế.
Nguyện vọng của Thịnh lão gia và Thịnh phu nhân có lẽ lần này thành sự thật.
Sáng sớm, Quan Cửu đã đi đến Cục Dân chính chào hỏi.
Vì vậy, khi Thịnh Thiếu Sâm đến nơi, tất cả nhân viên nữ đã tan làm từ sớm.
Cứ như vậy, Diệp Thư đem lần đầu tiên kết hôn của mình giao cho nhân viên nam duy nhất trong Cục Dân chính.
Vào lúc hai con tem đỏ được đóng lên, Diệp Thư cảm thấy có chút tức giận không thể giải thích được.
Cho nên, cô cứ như vậy kết hôn – đối tượng còn là một người mắc chứng bệnh sợ phụ nữ cộng thêm bệnh cuồng tự luyến!
" Diệp tiểu thư, mời đến bên này đọc tuyên thệ." Giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự của nam nhân viên vang lên.
Diệp Thư hoàn hồn, gật đầu, đang định đi theo sau thì chuông điện thoại vang lên.
Diệp Thư không suy nghĩ nhiều, đứng lên nghe.
Là Thang Chi – bà chủ kiêm bạn cùng trường đại học và là người đại diện của Âu Lâm Lâm gọi tới.
Thang Chi hiển nhiên sốt ruột: " Diệp Thư, Lâm Lâm ở đây có chuyện, mày mau tới đây."
"Này, đừng chụp, đừng chụp ảnh, đừng chụp ảnh..."
"Này, gọi các bạn đó, đừng chụp ảnh, nghe không hiểu sao?"
Âm thanh ồn ào xuyên qua sóng điện thoại truyền đến.
" Có chuyện gì vậy?" Diệp Thư một tay che ống nghe, liếc nhìn Thịnh Thiếu Sâm đang đứng trên bục.
" Tạm thời tao không nói rõ được, tóm lại mày mau đến đoàn phim đi.
Tao cúp máy trước." Thang Chi vội vàng ngắt điện thoại.
Diệp Thư nhìn màn hình tối đen, nhíu mày.
Âu Lâm Lâm là ngôi sao hiện tại cô đang hầu hạ, miệng lưỡi độc địa, buông thả có tiếng trong giới.
Là một trợ lý, Diệp Thư đã không ít lần giúp cô ấy xử lý việc lớn việc nhỏ xảy ra ngoài ý muốn.
Nhưng, Diệp Thư chính là cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, khi Diệp Thư đang tuyệt vọng, những người vây quanh cô đều sợ hãi tránh né, chỉ có Âu Lâm Lâm là người duy nhất đứng lên giúp cô một tay.