Diệp Thư cất di động, đi tới trước mặt Thịnh Thiếu Sâm: " Thịnh tiên sinh, đọc lời thề là chuyện thần thánh, tôi nghĩ anh nên để lại cho cô ấy đi." Là bà Thịnh đích thực đó.
Nói xong, xoay người rời đi.
" Chờ một chút!" Âm thanh lạnh lùng, không một chút tình cảm nào của Thịnh Thiếu Sâm từ phía sau vang lên.
Bước chân Diệp Thư dừng lại, da đầu căng thẳng.
Hôm nay, cô đã bị tổn thương sâu sắc bởi những lời anh ta nói.
Bây giờ, cô thực sự không muốn nghe những lời châm chọc, khiêu khích này nữa.
Phía sau truyền đến âm thanh giày da ma sát với sàn nhà, mạnh mẽ, trầm ổn.
Một chút rồi một chút, càng lúc càng tới gần, tâm tư Diệp Thư càng hoảng hốt.
Giống như, Thịnh Thiếu Sâm là một mối nguy hại lớn.
Nhưng cô phải sợ điều gì? Vốn dĩ bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi mà, cần gì phải trịnh trọng như vậy?
Diệp Thư ngẩng đầu, chuẩn bị xoay người lại thì bàn tay to lớn của anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Đầu ngón tay của cô run rẩy, theo bản năng muốn rút ra, nhưng anh đã thản nhiên cầm đi điện thoại trong lòng bàn tay cô.
Xem như không có việc gì đùa nghịch.
Diệp Thư nhíu mày: " Thịnh tiên sinh, bạn của tôi gặp chút rắc rối, cho nên..."
Cô còn chưa dứt lời, điện thoại di dộng của anh đột nhiên vang lên.
Diệp Thư mới phát hiện ra anh đã dùng điện thoại của cô để gọi vào điện thoại của mình.
Sau khi Thịnh Thiếu Sâm tắt bỏ, anh trực tiếp lưu vào điện thoại: YS.
Sau đó, anh nhìn cô với ý vị sâu xa: " Bà Thịnh, đừng có quên, khi nào gọi thì có mặt."
Thuận tay đem điện thoại trả lại cho cô.
Diệp Thư không vui nhận lấy điện thoại, nhìn thấy số điện thoại phía trên anh đã ghi chú: tổ tông.
YS ( Chúa Jesus) đúng là tổ tông, chúa cứu thế của đại ma vương!
Diệp Thư giương mắt nhìn lên, cô muốn nhìn vẻ mặt của anh.
Nhưng lại không biết từ khi nào, anh đã đi đến bên cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng nghe điện thoại.
Xem ra là có việc bận.
Như vậy cũng tốt, sợ rằng anh ta cũng giống như vị tổ tông, khó hầu hạ, làm khó dễ cô không ngừng nghỉ.
Diệp Thư thừa dịp anh không chú ý, liền rời đi.
Sau khi Thịnh Thiếu Sâm nghe xong điện thoại,ngẩng đầu lên phát hiện người đã biến mất, trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng.
" Quan Cửu chuẩn bị xe, đến sân bay, đi SEOUL!"
Thời điểm Diệp Thư chạy tới đoàn phim, mọi người đã vây quanh bốn phía, số lượng người tương đối lớn.
Lần này quay phim truyền hình cổ trang IP hằng năm " Thế giới thứ chín của Yêu Hoàng", hôm nay chỉ quay có một tập, gồm có đạo diễn và vài trăm người.
Diệp Thư nhìn tư thế mọi người xem náo nhiệt liền khẳng định: lần này, Âu Lâm Lâm gặp phải phiền toái không nhỏ rồi.
Bản thân là một trợ lý nhỏ chuyên dọn dẹp tàn cục, Diệp Thư có chút bất đắc dĩ.
Thân hình nhỏ bé của cô chen vào, vừa chen vừa kêu: "Nhường một chút, nhường một chút."
Nhưng dù cô cố gắng như thế nào cũng không đi vào được, bởi số người đến xem náo nhiệt thực sự quá lớn mà cô lại nhỏ bé.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lùi lại từng bước, nhặt cái loa bị ném qua một bên, đột nhiên hô to một tiếng: "Đạo diễn Tôn đến đây!"
Đám đông nhất thời xôn xao, di chuyển đến hướng cô kêu to.
Diệp Thư ném loa qua một bên, nhân cơ hội chen vào.
Bên trong vòng vây, Âu Lâm Lâm và Diệp Tâm Ngữ bị xé rách tơi tả đang ngồi chung một chỗ.
Trang phục trên người hai người đều bị xé toạt ra, búi tóc, trang sức rơi rớt trên đất.
Nhìn như hai người điên, đâu còn là dáng vẻ tiểu hoa đán nữa?
Thang Chi vừa ngăn cản những người biểu diễn chụp ảnh, vừa phải tận tình khuyên bảo để cho Âu Lâm Lâm quên đi.
Chỉ là, Âu Lâm Lâm là người cá tính, đanh thép, không chịu buông bỏ, lớn tiếng mắng: " Hôm nay, tôi phải đánh chết con tiện nữ này, cái con chuyên đi cướp đồ của người khác!"
Âu Lâm Lâm vừa nói vừa dùng sức kéo mạnh tóc của Diệp Tâm Ngữ..