Diệp Thư rũ mắt, đối với việc Âu Lâm Lâm bị đối xử lạnh nhạt ở giải trí Diệu Quang, thực ra cô đã biết được.
Chuyện này xảy ra, nguyên nhân cũng là do cô.
Bởi vì Âu Lâm Lâm giữ cô ở bên cạnh nên Diệp Tâm Ngữ mới chĩa mũi nhọn về phía cô ấy.
Nếu là trước đây thì không có vấn đề gì lớn, dù sao Diệp Tâm Ngữ cũng ở công ty giải trí Diệp thị, hai người không có ở cùng một công ty giải trí.
Nhưng hiện tại, Diệp Tâm Ngữ đã trở thành thiếu phu nhân của gia tộc danh giá nhất Tân Thành này, suy đi nghĩ lại người nào lại muốn vì một nghệ sĩ mà đắc tội với gia tộc này chứ?
Thêm nữa, ai mà không biết mẹ của Cố Tả Thành và mẹ của Thịnh Thiếu Sâm, chính là chị em ruột? Gia tộc họ Cố được hậu thuẫn bởi gia tộc họ Thịnh nổi tiếng cả nước, ai dám khiêu khích?
Diệp Thư bóp nát điếu thuốc trong tay, giơ lên ném xuống đất.
Khi ngẩng đầu lên, nụ cười tràn ngập trong mắt: "Chỉ có lần này.
"
" Được rồi, đại mỹ nhân của ta, đi thôi!"
Ba người đi đến câu lạc bộ lớn nhất ở Tân Thành – câu lạc bộ Hương Hoa Hồng.
Những người tụ tập ở đây đều là những doanh nhân giàu có của Tân Thành.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng ở Hương Hoa Hồng, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy.
Ánh đèn mờ ảo và ánh sáng sặc sỡ của những chiếc đèn lồng thỉnh thoảng lướt qua những nữ phục vụ ăn mặc đẹp đẽ, càng làm tăng thêm sự mập mờ.
Có thể nói, đây chính là nơi bắt đầu những câu chuyện tình yêu.
Diệp Thư không thích đi đến những chỗ như vậy.
Theo bản năng, cô đi phía sau Âu Lâm Lâm.
Âu Lâm Lâm cũng nhìn thấy nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Với một người không có gia thế, dựa vào chính mình từng bước đi lên như cô thì loại chuyện như vậy là chuyện bình thường.
"Không sao đâu, có tao ở đây!" Âu Lâm Lâm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Thư, nhẹ nhàng vỗ về, để cô thoải mái.
Nhưng bước chân vẫn luôn đi theo sát Tôn Nam Tước, chỉ sợ đi chậm một chút, chỗ dựa vững chắc của đạo diễn Tôn sẽ biến mất.
Tôn Nam Tước nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Diệp Thư nên không ngồi xuống bên cạnh đám người đẹp như mọi ngày, mà đưa bọn họ đến một nơi yên tĩnh – Thủy Ngạn Lam.
Đây chính là phòng Vip của nơi này, phí thành viên mỗi năm lên đến vài trăm vạn nhân dân tệ.
Căn phòng được xây dưới nước này có kết cấu bằng gỗ cẩm lai màu vàng, tạo cảm giác cổ kính và tao nhã.
Mọi người ngồi xung quanh hồ nước nhân tạo, bên cạnh là một chiếc giường nhỏ, trước mặt có một chiếc bàn thấp bằng gỗ đàn hương, ngồi xếp bằng, cũng có chút thú vị.
Hoa cỏ mọc thành bụi, tiếng chim, côn trùng kêu vang, tâm trạng bất giác bình tĩnh trở lại.
Đến mỗi mà khi Tôn Nam Tước rót rượu cho Diệp Thư, cô cũng uống thật tự nhiên.
Diệp Thư cũng đã nghiện rượu từ nửa năm trước, thường dùng rượu để giải sầu, nhưng sầu không biến mất, tửu lượng thì cũng tăng lên từ lúc nào, tự nhiên nghiện rượu cũng theo đó mà xuất hiện.
Cho nên, khi uống ly đầu tiên thì không thể cầm được.
Qua ba lần rượu!
Âu Lâm Lâm không uống được nữa, Tôn Nam Tước đã hơi say, nhưng Diệp Thư càng uống càng vui vẻ.
Thay đổi cách muốn mời rượu bọn họ, Tôn Nam Tước nhìn một Diệp Thư thú vị như vậy, đôi mắt bắt đầu sáng lên.
Đột nhiên anh nâng ly lên, nặng nề chạm vào ly trong tay Diệp Thư: " Quả nhiên thú vị, chính là cô!"
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
" Cái gì chính là tôi? Đạo diễn Tôn, anh muốn ngủ cùng tôi sao? Nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, nếu anh ngã ở chỗ này thì tôi càng không thể ngã xuống!"
Diệp Thư lắc lư đứng lên, thật ra, cô đã có chút say rồi.
Cái ly đụng vào cái ly trống rỗng của Tôn Nam Tước: " Người như anh, trừ bỏ việc dùng những thủ đoạn hạ lưu, quy tắc ngầm với ngôi sao nữ, còn có thể làm được cái gì nữa? Lâm Lâm cũng thật ngốc, nghĩ rằng anh sẽ giúp cô ấy nổi tiếng trở lại!".