" Nổi tiếng trở lại, hahaha, nếu không phải vì tôi, Âu Lâm Lâm sẽ không như bây giờ! Cô ấy rất bướng bĩnh, cố gắng đi từ dưới lên, nhưng bởi vì giúp tôi nên bị chèn ép khắp nơi! Tôi chính là người có tội, người có tội!"
Diệp Thư cầm lấy bình rượu, trực tiếp rót vào cổ họng.
Chất lỏng màu đỏ tràn ra, chảy dọc theo đôi môi đỏ mọng của cô, qua chiếc cổ trắng như thiên nga của cô, mang theo hơi thở thơm mát mê hồn.
" Chậc chậc!.
Đối mặt với vưu vật như vậy, cho dù vô năng cũng sẽ có phản ứng thôi!" Hầu kết Tôn Nam Tước chuyển động, anh ta lảo đảo đứng dậy, dìu Âu Lâm Lâm say bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
" Đi đâu vậy? Tên hỗn độn này, anh muốn! muốn làm gì Lâm Lâm của chúng tôi, làm gì hả?" Diệp Thư đứng lên muốn đuổi theo, nhưng chân đã không còn nghe theo sai bảo.
Chân trái vấp chân phải, cả người cô té nhào trên niệm.
Tiếng cười trầm thấp của Tôn Nam Tước vang lên: " Yên tâm đi, chỉ cần cô có thể thu phục anh ta thì vị trí nữ chính trong vở kịch thứ hai của tôi, chính là Âu Lâm Lâm!"
Tôn Nam Tước dìu Âu Lâm Lâm đi ra khỏi Hương Hoa Hồng.
Bên ngoài trời đã về đêm, cơn gió buổi tối của tháng bảy thổi vào mặt, gió mát nhẹ xen lẫn chút hơi nóng càng làm lòng người thêm xao động.
Âu Lâm Lâm cả người bám vào Tôn Nam Tước: " Tôn Nam Tước, tôi thích anh, đã lâu lắm rồi!.
"
Đôi môi đỏ mọng đưa tới.
Tôn Nam Tước mở cửa xe, đem cô nhét vào trong: " Đợi chút đã, tôi còn có chuyện chính sự muốn làm.
"
Tôn Nam Tước dựa vào bên cạnh xe, lắc lắc đầu hơi choáng váng, chọc chọc ngón tay mở màn hình điện thoại.
Quay số.
" Alo, A Sâm, người anh em, lần này tôi đã giúp anh tìm kiếm một người đẹp thuộc hàng cực phẩm, đảm bảo có thể trị khỏi chứng bệnh sợ phụ nữ của anh! Tôi nói cho anh biết, cô gái kia, xinh đẹp như tiên, quan trọng là rất thú vị, so với người nhàm chán như anh quả thật xứng đôi.
Anh mau chạy đến chỗ cũ Hương Hoa Hồng, người đã đưa tới, giữ cho anh đấy!"
" Anh Sâm, là ai thế?" Cách cái điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, thanh mát không một tia tạp chất vang lên.
Âm thanh khàn khàn của Thịnh Thiếu Sâm truyền đến: " Không có gì, chỉ là một người vô vị gọi nhầm.
"
Nói xong, trực tiếp tắt máy.
"Chết tiệt!.
Tôi nhàm chán? Này Thịnh Thiếu Sâm – đại xử nam, ông đây vì chuyện chung thân đại sự của ngươi mà hao tổn tâm cơ, vậy mà ngươi không dám đấu tranh? Có thể cách một cái rèm, gìn giữ đến co quắp thành phế vật? Như vậy cả đời hay sao? Không sợ địa phương đó bị rỉ sét hả?"
Tôn Nam Tước tức giận, càu nhàu nhìn màn hình tối đen của điện thoại.
Thấy không có phản hồi, anh ta cứng đầu bấm máy tiếp tục.
Lần này Thịnh Thiếu Sâm trực tiếp mở miệng nói trước: " Tôn Nam Tước, tôi đã nói, đừng giới thiệu phụ nữ cho tôi nữa, tôi không có hứng thú!"
" Thịnh Thiếu Sâm, đây là lời anh nói, đừng hối hận!" Tôn Nam Tước nói đến tức giận: "Nếu anh không muốn, tôi sẽ kêu anh em cùng nhau làm cô ấy!"
"Ngươi say.
" Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng buông xuống những lời này, lại cúp máy.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, gỗ mục không thể điêu khắc được!" Tôn Nam Tước khó chịu đá vào cửa xe mấy cái.
Bên trong xe rung lắc dữ dội, Âu Lâm Lâm ôm lấy đầu nói lầm bầm: " Cái gì ồn ào vậy? Tôn Nam Tước, không phải anh lợi hại lắm hay sao? Có gì mà phải nói chuyện mưu tính dữ thế?"
" Ngay cả em cũng cười anh? Chờ một chút, anh lập tức thu thập em.
" Tôn Nam Tước chui vào bên trong xe!.